Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2623 - Chương 2623: Lộ Mặt (2)

Chương 2623: Lộ mặt (2) Chương 2623: Lộ mặt (2)

Đông Hoàng Hạo Nguyên mẫn cảm chú ý tới thần sắc Đông Hoàng Minh Nguyệt biến hóa, vô ý thức nắm chặt đồ đằng trụ.

Đồ đằng trụ của hắn đã nhét vào Thủ Vọng Hải Ngạn, tìm là tìm không trở lại, cái này phải mang đi, huống chi còn là đồ đằng trụ của Đông Hoàng Lang Hoài, bất luận là từ trên ý nghĩa hay là trên uy lực, hắn đều quá cần.

Tần Mệnh tùy ý đi đi lại lại vài bước, không để lại dấu vết mà chặn ánh mắt Đông Hoàng Minh Nguyệt, nhắc nhở:

- Ta vẫn là đề nghị các ngươi điều tra nội ứng, người ngoài không có năng lực lớn như vậy, điều này hiển nhiên chính là mưu đồ đã lâu.

Đông Hoàng Minh Nguyệt lạnh lùng nói:

- Bất kể là ai, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra. Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ không nhẹ tha.

- Vậy thì cầu chúc các ngươi trước thời hạn bắt được giặc.

Đông Hoàng Minh Nguyệt nhìn Tần Mệnh thật sâu :

- Ngươi đã cân nhắc chuyện kia xong?

- Chuyện gì?

- Đừng giả bộ ngốc! Về chuyện gia nhập Vương tộc thứ nhất, còn có về chuyện Hoang Thần Tam Xoa Kích.

- Ta là người quen lười biếng, không quen ước thúc, ta nhìn coi như xong đi. Còn Hoang Thần Tam Xoa Kích, đây không phải là của ta, là Thiên Vương Điện, trước hết ta đến mời bảo Điện Chủ cho biết, nếu không như vậy đi, ngươi cho ta thời gian ba tháng, ta về Đông Hải một chuyến?

Đông Hoàng Minh Nguyệt nhàn nhạt cười cười, ánh mắt càng lăng lệ ác liệt lạnh giá:

- Có phải ngươi cảm thấy người khác đều ngốc, ngươi thông minh nhất hay không?

- Nói quá lời, ta cũng không có cái ý kia. Theo ta tính cách này, quá làm cho người ghét, bản thân ta đều chịu không được chính ta, thật không thích hợp với Vương tộc thứ nhất các ngươi. Còn Hoang Thần Tam Xoa Kích, càng không phải là của ta, ta sao có thể nói đưa là đưa, đến bảo vệ cái mạng nhỏ của mình.

- Tỉnh lại đi, chớ giở trò ở trước mặt ta, lộ ra ngươi rất ấu trĩ! Ta muốn mời ngươi giúp một việc.

- Thật muốn để cho ta chịu tiếng xấu thay cho người khác? Dễ nói! Chỉ cần có thể an toàn đưa ta rời khỏi, đừng ném cho những gia hỏa nhìn chằm chằm bên ngoài kia liền có thể.

- Ngươi chỉ cần đáp ứng, bọn hắn liền không gặp được ngươi.

- Nói nghe một chút, muốn ta làm sao cõng nồi.

- Không cho ngươi cõng nồi, để cho ngươi và ta đi một nơi, làm vài chuyện. Nếu quả thật hoàn thành, sau này Vương tộc thứ nhất có thể bảo đảm không lại mưu đồ Hoang Thần Tam Xoa Kích của ngươi.

Tần Mệnh quái dị nhìn Đông Hoàng Minh Nguyệt:

- Hoang Thần Tam Xoa Kích vốn là của chúng ta, các ngươi theo dõi còn có lý lẽ?? Dùng không lại nhớ thương để làm giao dịch, Chiến tộc các ngươi đời trước là thổ phỉ a.

- Người trẻ tuổi, tôn trọng cho ta!

Lão nhân sau lưng Đông Hoàng Minh Nguyệt uy nghiêm lạnh lùng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn Tần Mệnh.

Đông Hoàng Minh Nguyệt ra hiệu tộc lão không nên kích động, miệng người này chính là lâu không bị ăn đòn.

- Chỉ cần chúng ta không lại mưu đồ Hoang Thần Tam Xoa Kích, thế lực khác ngươi cũng có thể ứng phó, giảm đi rất nhiều phiền toái cho ngươi.

- Các ngươi chỉ chính là Vương tộc thứ nhất, hay là cả bộ lạc Đông Hoàng Chiến tộc?

- Vương tộc thứ nhất.

- Vậy thì không có gì để nói nữa.

Ánh mắt Đông Hoàng Minh Nguyệt càng thêm lăng lệ ác liệt:

- Tần Mệnh, có phải ngươi cảm thấy ta rất dễ nói chuyện hay không?

- Đông Hoàng Minh Nguyệt cô nương, có phải ngươi cảm thấy ta rất dễ khi dễ hay không?

Tần Mệnh không chút khách khí đáp lễ, tuy nhiên ngẫm lại bản thân lấy Hồng Hoang Cự Côn của người ta, thoáng chần chờ, vẫn là nói:

- Ngươi bây giờ là cầu ở ta. Thật muốn nói chuyện, chúng ta nên nói chuyện thật tốt, không muốn nói, Tần Mệnh ta tuyệt đối không phụng bồi.

- Ngươi lầm, là ngươi nên cầu lấy ta! Bộ lạc thứ ba từ tám ngày trước đã đem tin tức của ngươi để lộ cho đám người chờ ngươi bên ngoài kia, hiện tại chí ít có bảy thế lực đã bố trí vòng vây, đang đợi ngươi chui đầu vào lưới.

- Ôi!! Làm đủ tuyệt a!

Tần Mệnh cười khẽ hai tiếng, nhưng đều là chuyện trong dự liệu.

Từ thái độ Đông Hoàng Hạo Trạch đến xem, tuyệt đối không có khả năng đơn giản tha cho hắn, càng không khả năng thả Đông Hoàng Hạo Nguyên đi, chỉ là không nghĩ tới lại ác như vậy.

Đáy mắt Đông Hoàng Hạo Nguyên bùng lên quang mang, nắm chặc đồ đằng trụ.

- Ba mươi năm không gặp, nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Ha ha, xem ta trở thành uy hiếp a, rất để mắt ta đi!

- Mặc kệ ngươi làm sao rời khỏi, từ chỗ nào rời khỏi, trong bộ lạc đều sẽ có người mật báo, bảy thế lực bên ngoài kia kể cả Tam Nhãn Chiến Tộc, Bất Hủ Thiên Cung, Hoang Lôi Thiên, đều nghĩ tất cả biện pháp hủy diệt ngươi. Ngươi muốn an toàn rời khỏi, tránh đi thế lực vây bắt, ngươi còn thật nên đến cầu lấy ta!

Tần Mệnh nhàn nhạt mà cười cười, trong lòng lại bắt đầu tính toán.

Trước khi tới đây, hắn đã liền mong muốn có người sẽ vây bắt hắn, thật không nghĩ đến Đông Hoàng Hạo Trạch sẽ ác như vậy, ngay cả cơ hội gặp mặt Đông Hoàng Hạo Nguyên đều không cho, tình thế so với hắn nghĩ càng nguy cơ. Trong mấy ngày này cũng đang tính toán làm sao rời khỏi, đã có phương pháp có thể thực hiện, ví dụ như rời khỏi liền vung ra bộ lạc giám thị, lợi dụng tam đại linh thể bên trong vương quốc Vĩnh Hằng hiệp trợ, ẩn nấp ở bên trong rừng rậm non sông, lặng yên không một tiếng động mà dời đi. Hắn liệu định vòng vây Tam Nhãn Chiến Tộc cùng những thế lực kia sẽ rất xa, bởi vì bộ lạc không có khả năng cho phép bọn hắn động thủ ở gần, cho nên tối thiểu có lấy phạm vi năm sáu trăm thước, khoảng cách này đủ linh thể yểm hộ bọn hắn chạy trốn.

Nhưng nếu như là bảy thế lực liên hợp, còn thật có chút khó giải quyết, nếu như bộ lạc lại liều chết cắn lấy bọn hắn, cũng sẽ có chút phiền phức.
Bình Luận (0)
Comment