Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2625 - Chương 2625: Không Thể Để Cho Hắn Sống (2)

Chương 2625: Không thể để cho hắn sống (2) Chương 2625: Không thể để cho hắn sống (2)

- Tại sao?

- Được!

- Làm bộ do dự một lát.

- Đương nhiên.

Bốn người lề mà lề mề nói thầm một lát, mới đi tới chỗ Đông Hoàng Minh Nguyệt:

- Ngươi phải bảo đảm an toàn của chúng ta, không thể bắt buộc chúng ta làm chuyện không thể làm, gặp phải tình huống đột phát phải trưng cầu ý kiến của chúng ta. Nếu đã muốn hợp tác, liền chân thành hợp tác, phải trợ giúp lẫn nhau.

- Ngươi yên tâm, ta dùng danh nghĩa bộ lạc Chiến tộc bảo đảm, chỉ cần ngươi thành thành thật thật, chúng ta tuyệt đối không hại ngươi. Bất luận thế lực gì kiên trì ngoài ngàn năm, tín nghĩa danh dự đều nhìn vô cùng nặng, nói được liền làm được, không như đứa nhà quê như ngươi. Nếu quả thật ngươi muốn dừng chân tại Đông Hoàng Thiên Đình, cũng nên ngẫm lại có phải cần cái dựa vào hay không, lần này là cơ hội của ngươi, có thể nắm chắc hay không, nhìn chính ngươi.

Tần Mệnh làm bộ không nghe thấy nàng nói móc:

- Vậy tốt, cứ quyết định như vậy, cầu chúc chúng ta hợp tác thuận lợi.

Một lúc lâu sau, một đầu Bích Tinh Cuồng Sư to lớn chở bọn hắn bay lên không, như là cơn gió bão múa ngang trời cao, rời khỏi lãnh địa bộ lạc thứ ba, chạy tới Nam Cương hoang mạc. Đầu Bích Tinh Cuồng Sư này có được huyết mạch thuần khiết, uy mãnh cường đại, cũng là một trong những cự thú thủ hộ của Vương tộc thứ nhất. Cùng đi với Đông Hoàng Minh Nguyệt là ba vị lão giả, hai vị là cường giả chiến tướng của bộ lạc Chiến tộc, một vị là cung phụng được mời chào rất nhiều năm trước, có thể dùng danh nghĩa cung phụng đạt được trọng dụng, cùng lúc đứng hàng tộc lão, có thể tưởng tượng năng lực cùng thực lực hắn cường đại thế nào.

Đông Hoàng Hạo Nguyên tạm thời đi theo bên cạnh Tần Mệnh, chờ đợi cơ hội thích hợp lại lặng lẻ tiến Vương Quốc Vĩnh Hằng, để tránh bị Đông Hoàng Minh Nguyệt bọn hắn phát hiện Tần Mệnh có một cái bí bảo có thể dung nạp người sống.

Bộ lạc thứ ba ảo não bực bội, trơ mắt nhìn Đông Hoàng Minh Nguyệt mang Tần Mệnh cùng Đông Hoàng Hạo Nguyên đi, lại bất lực!

- Tộc trưởng, Đông Hoàng Minh Nguyệt mang theo Đông Hoàng Hạo Nguyên cùng Tần Mệnh đi, hình như là đi Nam Cương hoang mạc.

Đông Hoàng Thái âm trầm mặt tiến báo cáo cùng tộc trưởng.

- Cái gì? Làm sao không ngăn cản!

Đông Hoàng Hạo Trạch phẫn uất, Đông Hoàng Minh Nguyệt quả thực không có đem hắn để vào mắt, nói mang đi liền mang đi, ngay cả bắt chuyện đều không có!

- Cái này...

Đông Hoàng Thái biểu lộ đắng chát, làm sao ngăn cản? Đó là trưởng nữ Vương tộc thứ nhất a, hơn nữa là được Vương tộc mệnh lệnh đi chấp hành nhiệm vụ.

- Đông Hoàng Hạo Nguyên thành công? Lúc nào! Làm sao không có người cho ta biết?

Đông Hoàng Hạo Trạch như là đầu gần như hùng sư nổi giận.

- Vừa vặn thành công đã bị Đông Hoàng Minh Nguyệt tiếp đi, ngay cả đồ đằng trụ của Đông Hoàng Lang Hoài cũng đều mang đi. Theo lão nô ở lại nói, cảnh giới Đông Hoàng Hạo Nguyên... Có thể là ổn định tại Thiên Võ Cảnh.

- Vô liêm sỉ!!

Đông Hoàng Hạo Trạch đập một cái vỡ nát ghế đá cứng rắn, giận dữ bừng bừng lên.

Đồ đằng trụ của Đông Hoàng Lang Hoài? Đó là một trong mấy cây cấp cao nhất của bộ lạc thứ ba! Trùng sinh chính là Thiên Võ? Cái này trong toàn bộ lịch sử Đông Hoàng Chiến Tộc đều hiếm có! Bọn họ làm sao làm được?? Toàn thân Đông Hoàng Hạo Nguyên là trùng sinh, sinh cơ bừng bừng, tương đương với thanh niên tráng niên, bắt đầu liền có cảnh giới Thiên Võ, tương lai sẽ là cảnh giới gì? Cầm ngang Đông Hoàng Lang Hoài là tối thiểu nhất, còn khả năng lại tiến tầng một.

Đông Hoàng Thái cúi đầu, không dám nói tiếp.

Bọn hắn chủ quan, vội vàng loại giặc bên trong, đều nhanh quên Đông Hoàng Hạo Nguyên chỗ đó, càng không có nghĩ tới Đông Hoàng Minh Nguyệt liền tiếp đi ngay.

Đông Hoàng Hạo Nguyên mất đi, đồ đằng trụ không còn, Tần Mệnh chạy, ngay cả hành động cẩn thận mưu đồ Hoang Thần Tam Xoa Kích muốn đoạt lấy đều đều ngâm nước nóng!

Hết thảy đều đã phát sinh trong hơn 10 phút ngắn ngủi.

- Không thể để cho hắn sống!!

Ánh mắt Đông Hoàng Hạo Trạch chợt đỏ lên, hiện tại Đông Hoàng Hạo Nguyên không coi là nguy hiểm, nhưng hai mươi năm ba mươi năm sau thì sao? Thời điểm hắn thọ nguyên gần, hoặc là sau khi hắn chết, Đông Hoàng Hạo Nguyên vẫn là tráng niên, nếu như trở về, bộ lạc thứ ba sẽ là cục diện gì? Cơ nghiệp hắn vất vả dốc sức tạo nên liền gặp phải nguy hiểm lớn, hắn càng không dám tưởng tượng tình cảnh Đông Hoàng Hạo Nguyên ngồi ở mộ phần hắn cười ha hả.

- Tộc trưởng, Đông Hoàng Lang Hoài trước khi chết đã bảo đảm, Đông Hoàng Hạo Nguyên sẽ không lại về bộ lạc, chúng ta là không phải trước...

- Ngu xuẩn! Ngươi tin sao??

- Cái này...

- Giết hắn! Sinh thời, ta nhất định phải diệt trừ tai họa kia!

Nhóm thế lực Tam Nhãn Chiến Tộc phân tán trong rừng rậm ngoài sáu trăm dặm, vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi tin tức, thời gian kéo đến càng lâu, trong lòng bọn hắn dần có chút bất an, luôn cảm thấy chuyện kỳ quặc.

Tần Mệnh ở bên trong làm gì? Uống trà, hay là trò chuyện!! Bộ lạc thứ ba làm sao không có chút phản ứng? Đã nói là hợp tác a?

Nhưng đã triệu tập nhiều người như vậy, chờ đợi lâu như vậy, bọn hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng vứt bỏ, hơn nữa là nhất định phải bắt được đám người Tần Mệnh!

Cho nên, khắp nơi một bên bí mật ẩn núp, kiên nhẫn chờ đợi Tần Mệnh rời khỏi, một bên phát đi tin tức cho trong tộc, nhìn có thể lại mời ra mấy vị lão tổ áp trận hay không, đến lúc đó dù cho bộ lạc Đông Hoàng Chiến tộc có cái gì không đúng, bọn hắn có cứng đối cứng cũng có chút nắm chắc.

Chỉ là bọn hắn cũng không biết, con mồi đau khổ chờ đợi đã sớm rời khỏi bộ lạc, chạy tới Nam Cương xa xôi.
Bình Luận (0)
Comment