Lý Linh Đại nói rất sâu xa:
- Ngươi bây giờ là gia chủ, lại là thành chủ, không giống trước kia. Gia đình cần một chủ mẫu, trong thành cũng cần một nữ chủ nhân, ngươi sớm định tốt, tất cả mọi người đều an tâm.
- Sau này lại nói chuyện, hiện tại không nôn nóng.
Tần Mệnh thiếu chút nữa giơ tay đầu hàng.
- Ngươi là một không thích, hoặc không có niềm tin vào chính mình? Dì có thể giúp ngươi tạo ra cơ hội.
- Ngài a, cũng đừng làm phiền chuyện của ta, trong lòng ta biết rõ.
- Những thứ khác ngươi có, nhưng chuyện này ngươi chưa chắc. Ta có thể nhắc nhở ngươi ah, họ là những nữ tử tốt, đừng thành thân với người khác, ngươi khóc không có nơi nào để khóc.
- Ta mới bao nhiêu tuổi a.
Tần Mệnh thì thầm.
- Mười sáu tuổi còn nhỏ? Lúc phụ thân ngươi bằng ngươi, đã cùng mới mẫu thân ngươi tư định cả đời rồi.
Lý Linh Đại hy vọng Tần Mệnh sớm an gia, thứ nhất là mấy nữ tử kia quá ưu tú, có thể may mắn đến được với nhau là duyên phận, đương nhiên không thể bỏ qua, còn có hy vọng có thể thông qua thành thân trợ giúp Tần gia vững chắc địa vị, đừng để Tần Mệnh mệt mỏi khổ như vậy, lại có một nguyên nhân là nàng rất lo lắng cuộc sống nô bộc của Tần Mệnh kéo dài tám năm lưu lại cái bóng ma gì cho hắn, hy vọng có một nữ hài tử đến an ủi hắn thật tốt.
Lý Linh Đại cùng Tần gia trải qua nhiều năm mưa gió như vậy, rốt cục cũng nhìn thấy hy vọng, thật sự sợ hắn ngã xuống lần nữa, nếu như lần này lại ngã xuống, Tần gia khả năng vĩnh viễn đứng không nổi, hơn nữa Tần Mệnh có thể sẽ càng thảm hơn.
Nàng đau lòng Tần Mệnh, cũng nóng lòng Tần gia.
- Dì ơi, trước tiên ta xử lý tốt chuyện ngoài thành, sau đó xử lý vấn đề cá nhân của ta. Ngài liền an tâm tĩnh dưỡng đi, chịu nhiều năm khổ sở như vậy, nên hưởng thanh phúc.
- Ta đã nói những lời này với ngươi, ngươi phải đặt trong lòng, ta không đến để đùa với ngươi.
- Hiểu! Ngài thích ai, ta sẽ lấy người đó, nếu đều thích, ta sẽ bắt hết. Không đủ, chúng ta sẽ tìm lại.
Lý Linh Đại bị hắn chọc cười:
- Nhìn ngươi đức hạnh này. Hứa với ta một điều, nếu trong tương lai, ta nói nếu, thực sự có một ngày, Tần gia gặp nguy hiểm, ngươi đầu tiên cần bảo vệ là chính bản thân mình.
- Yên tâm, chúng ta đều sẽ rất tốt.
- Ta muốn ngươi thề.
Lý Linh Đại rất nghiêm túc nhìn hắn.
- Được, ta thề!
Tần Mệnh mỉm cười, lời thề trong lòng chỉ cần ta còn sống, sẽ không có ai có thể thương tổn đến các ngươi.
Lý Linh Đại ngàn dặn dò vạn dặn dò, thẳng đến khuya mới rời đi.
Tần Mệnh tiễn dì đi, thu dọn đồ đạc xong, nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Nhưng lăn qua lộn lại thật lâu, thế nhưng không ngủ được.
Lời nói của dì mặc dù làm cho hắn ta rất bất lực, muốn cười. Nhưng không biết tại sao, lại không ngừng bồi hồi trong đầu. Ta phải làm gì nếu gặp nguy hiểm? Nếu có nguy hiểm, Tần gia thì làm sao bây giờ? Nếu... Nếu...
Đêm khuya vắng lặng, Tần Mệnh rời khỏi thành phủ, đi tới tháp cổng thành, đứng trên nóc nhà nhìn cổ thành đang ngủ say.
- Thiếu gia? Tại sao ngài không ngủ?
Đồ Vệ đang tuần tra đêm, vừa đến cửa thành đã bị các huynh đệ nhắc nhở thiếu gia đến rồi.
Tần Mệnh đứng trên nóc nhà, đón gió đêm mát mẻ:
- Không ngủ được.
- Có phải có tâm sự gì không?
Đồ Vệ cùng hắn đứng trên nóc nhà.
- Trở về lâu như vậy, còn chưa nghiêm túc xem qua cổ thành.
Đồ Vệ cười khẽ:
- Bây giờ còn rất cũ nát, nhưng tin tưởng không bao lâu nữa là có thể khôi phục phồn vinh năm đó. Đến lúc đó, ban đêm cũng sẽ đầy đèn đuốc, náo nhiệt phong phú.
- Chỉ hy vọng ngày đó có thể nhanh chóng đến.
- Từng bước một, chúng ta có thể làm được hôm nay như vậy đã rất tốt rồi. Chờ tương lai địa vị ngài ổn định, thực lực Tần gia phát triển, có lực lượng che chở cả tòa thành, càng ngày sẽ càng có nhiều người tới nơi này định cư.
- Đúng vậy, chúng ta hiện tại còn quá yếu.
Đồ Vệ nhìn Tần Mệnh, gương mặt thanh tú đã không còn ngây thơ nữa, đường cong cứng rắn, nam tính giỏi giang, chỉ là trong ánh mắt đêm nay hình như có thêm một phần u sầu:
- Thiếu gia, đừng nghĩ nhiều như vậy, tất cả đều sẽ tốt lên.
- Ta đang nghĩ... Nếu một ngày nào đó kẻ thù bao vây cổ thành, làm thế nào chúng ta có thể đối phó?
- Có Hô Diên gia tộc trợ giúp, Thanh Vân tông thủ hộ, không có ai dám đến vây quanh chúng ta. Trừ phi, Thanh Vân tông quyết định vứt bỏ Lôi Đình cổ thành, bất quá khả năng rất nhỏ. Hiện tại thực lực thiên phú của ngài đều đã danh động Bắc Vực, rất nhiều tông môn đều muốn tiếp nhận ngài, Thanh Vân tông sẽ không ngu ngốc như vậy.
Đồ Vệ nhắc tới những điều này thì tràn đầy kiêu ngạo, chiều nay, các hộ vệ đều đang đàm luận về Tần Mệnh, rất tự hào, cũng vì hắn mà cao hứng. Chỉ có Tần Mệnh càng mạnh càng ưu tú, hy vọng cổ thành trở nên tốt hơn cũng càng lớn.
Tần Mệnh không nói gì, lẳng lặng nhìn cổ thành đang ngủ say.
Ta có thể giữ bí mật của Vương quốc dưới đáy biển?
Tông chủ Thanh Vân tông rốt cuộc là thái độ gì?
Suy nghĩ về điều tồi tệ nhất, nếu thực sự có một ngày đó, bí mật bị bại lộ, quần hùng bao vây, ta nên làm gì? Ta có thể yêu cầu ai giúp đỡ!
Huyết Tà Tông? Hô Diên gia tộc? Thiết gia?
Bọn họ có lẽ nguyện ý hỗ trợ, lại không có khả năng vì mình mà đối địch với toàn bộ Bắc Vực.
Ta có nên đặt tất cả hy vọng của ta trên họ?
Không!! Ta phải dựa vào chính mình!!
Tần Mệnh yên lặng suy nghĩ, thật lâu sau, ánh mắt của hắn từ cổ thành dời đi, chậm rãi hướng về hải vực xa xôi, hướng về Vương quốc cổ xưa bị hủy diệt.
Thủ Vọng Hải Ngạn, sâu dưới đáy biển.
Ngôi mộ của các vị vua!