- Các ngươi quá đáng a, các ngươi thật sự quá đáng.
Tiểu Bạch Quy đứng ở chỗ cao, duỗi móng vuốt nhỏ quở trách tượng đá chúng Vương yên lặng, chỉ trỏ.
- Ta vừa mới tính toán, một vạn năm a, ta thế nhưng lại bị các ngươi nhốt một vạn năm. Những con rùa khác đều đang nói chuyện yêu đương, đều đang truyền tông đời sau, tiểu gia tuổi trẻ quý báu thế nhưng đều lãng phí ở chăm sóc giữ nhà hộ viện rồi.
- Tổn phí thanh xuân của ta! Ta nói mấy người các ngươi ngược lại trả lời một tiếng a, thật sự không được thì phóng ra tiếng rắm vang lên a, đừng giả chết với ta. Cho một lời, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, truyền thừa đều đã cho, các ngươi còn giữ ta làm cái gì? Như thế nào, chúng ta ở cùng một chỗ vạn năm còn cho ra tình cảm rồi, các ngươi yêu anh tuấn tiêu sái bạch ngọc không tỳ vết, hay là làm sao.
- Ô ô... Ngươi thả ta đi! Chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, được không?
- Các ngươi cũng đủ mệt rồi, mạnh mẽ sống một vạn năm, đáng chết thì chết đi, đừng chống đỡ.
- Ah ah! Các vị gia, các vị nương nương, gật gật đầu, được rồi, thả ta ra đi!
- Ta trung thành và tận tâm, chịu nhiều mệt nhọc, ở trong bóng tối không ánh mặt trời này này bồi các ngươi một vạn năm a, thân thể ta đều cứng đờ, thực lực đều thoái hóa, các ngươi thật muốn nhốt ta đến chết sao?
- Ah! Trời xanh ơi! Ah! Mặt đất a! Ta sắp chết! Ta sẽ tự sát! Đừng ép buộc ta! Ô ô ô ô... Ta đây muốn chết lại không dám chết, thật xấu hổ.
Tiểu Bạch Quy tâm tình khi thì kích động, khi thì cảm thương, khi thì nguyền rủa, khi thì cười làm lành, ngao ngao nửa ngày, đầu co rụt lại, biểu tình thu lại, móng vuốt nhỏ rơi xuống, được rồi, không có ý nghĩa, tiếp tục ngủ!
Cùng lắm thì lại ngủ thêm một vạn năm nữa, lão tử chính là sống lâu.
Các Linh Yêu khác trong động thấy nó lại yên tĩnh, dần dần đi ra từ nơi ẩn thân, nên làm gì thì tiếp tục làm.
Con rùa trắng nhỏ rụt vào lỗ tối như mực, chớp chớp đôi mắt xanh mướt, lại đến một câu cảm thán:
- Thiếu đạo đức a! Lão bất tử các ngươi thiếu đạo đức a! Năm đó hẳn là thu thêm mấy tiểu mẫu quy tiến vào, lão tử một vạn năm này tốt xấu gì cũng có chút việc làm, không có việc gì chạy nước rút hai cái, cũng coi như có chút vui vẻ. Ai, mệnh khổ a, năm đó như thế nào lại hồ đồ bị các ngươi lừa vào. Năm đó ta vừa tròn một ngàn tuổi, đang vừa phong nhã hào hoa, thanh xuân tuổi trẻ, tư tưởng của ta đơn thuần, ngây thơ vô tri, đáng thương cứ như vậy... Ai...
Rùa trắng nhắm mắt lại, nhàm chán, ngủ, thích sao thì cứ như vậy đi.
Ngày hôm sau, Tần Mệnh, Yêu Nhi, Thải Y rời khỏi cổ thành, còn có hai vị nữ đệ tử làm bạn với Thải Y, bọn họ đi vào Vân La Sâm Lâm, trở về Thanh Vân tông.
Đồ Vệ không thể rời khỏi, chỉ có thể an bài Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân đi cùng.
- Thanh Vân tông a, một trong tám tông Bắc Vực. Không nghĩ tới đời này chúng ta còn có cơ hội đi vào làm khách.
Khương Bân đưa tay khoác lên vai Diệp Tiêu Tiêu, sải bước đi trong rừng rậm.
- Bỏ tay ra.
Diệp Tiêu Tiêu hất cánh tay hắn ra, không khách khí đả kích:
- Đừng cảm thấy tốt cho bản thân, chúng ta đi bảo vệ thiếu gia, ai mời ngươi làm khách.
- Hắc hắc, dính ánh sáng thiếu gia a.
Khương Bân ôm đầu, sải bước đi nhanh, tâm tình không tệ, chưa từng nghĩ tới có thể có một ngày nghênh ngang đi vào Thanh Vân tông.
- Nhất định phải mang theo nàng sao?
Thải Y rất bất mãn khi thấy Tần Mệnh mang theo Yêu Nhi trở về.
- Tiểu cô nương, chú ý lễ phép nha, ta là đi làm khách.
Yêu Nhi khoác một chiếc áo khoác trắng như tuyết, phủ lấy dáng người thướt tha, nhưng thoạt nhìn ngược lại càng có phong tình, có một phen hương vị khác.
Hai vị nữ đệ tử thỉnh thoảng đánh giá vài lần, thật xinh đẹp! Ngay cả các nàng làm nữ tử cũng cảm thấy kinh diễm, lần đầu tiên tin tưởng thật sự có nữ tử có thể xứng đáng với bốn chữ họa quốc hại dân, hiện tại còn chưa tới hai mươi tuổi, tương lai còn rất tốt.
Tần Mệnh giải thích:
- Ta trở về có thể sẽ gặp nguy hiểm, mời Yêu Nhi cô nương đi qua có thể bớt phiền toái.
- Ngươi bây giờ là đệ tử kim linh, lại là thành chủ, tương đương với nửa trưởng lão, có thể có nguy hiểm gì.
- Cẩn thận hơn vẫn luôn luôn là tốt. Hiện tại trong tông hẳn là rất náo nhiệt đi, Mộ Trình từ Cổ Quốc dưới đáy biển nhặt được rất nhiều bảo bối, phải đỏ mắt bao nhiêu người.
- Đúng vậy, đoạn thời gian trước đều nghị luận ngươi cùng trà hội, gần đây bắt đầu nghị luận về Cổ Quốc dưới đáy biển. Bọn người Mộ Trình hình như là ở gần Cổ Quốc dưới đáy biển phát hiện một sơn động, từ nơi đó lấy được bảo bối, mang về sáu bảy mươi loại.
- Ôi, cướp không ít. Là giao cho tông, hay là mình giữ lại?
- Phân cho đệ tử khác.
- Ồ?
Trong ấn tượng của Tần Mệnh, Mộ Trình không hào phóng như vậy.
- Hiện tại uy tín của Mộ Trình trong Thanh Vân tông đang được đề rất cao, đều nói hắn hào khí, hào phóng, được linh bảo không quên đồng môn sư huynh đệ. Rất nhiều đệ tử thượng đẳng đệ tử thân truyền đều bắt đầu duy trì hắn, gia nhập trận doanh của hắn. Thải Y rất khinh thường, một chút ân huệ liền bắt được đám người kia.
Không có chí khí.
Nhưng không thể không thừa nhận cách làm của Mộ Trình rất có hiệu quả. Hắn vừa mới bởi vì trà hội thất bại ảnh hưởng đến thanh danh, rất nhiều người bí mật nghị luận hắn trào phúng hắn, nói cái gì cũng có. Lần này hào phóng đưa ra ba mươi năm mươi kiện linh bảo, lập tức bắt được trái tim vô số người. Hiện tại ai dám bí mật nghị luận Mộ Trình, nhất định sẽ chọc tới trả thù.
Khương Bân đi ở phía trước nói:
- Hắn phân chia nhất định là chút ít vô dụng.