Diệp Tiêu Tiêu nói:
- Quản chúng nó tác dụng hay vô dụng, dù sao cách này cũng rất tác dụng.
- Mộ Trình... Mộ Trình...
Tần Mệnh bỗng nhiên có chút cảm khái.
Yêu Nhi hỏi:
- Trước kia hắn từng bắt nạt ngươi?
Tần Mệnh cười cười:
- Một năm trước ta, hắn ngay cả hứng thú khi dễ cũng không có.
Yêu Nhi đi theo một câu:
- Ngươi một năm sau, có hứng thú khi dễ hắn không?
- Ta chưa bao giờ gây chuyện.
Rừng rậm Vân La náo nhiệt hơn ngày thường, các dong binh từ các nơi ở Bắc Vực vẫn không ngừng tràn vào rừng rậm, bọn họ bị Cổ Quốc dưới đáy biển hấp dẫn tới. Có vài người đến Thủ Vọng Hải Ngạn điều tra di bí của Cổ Quốc, có người là ra biển tìm kiếm bảo tàng bị thất lạc, có người dong binh ở trong rừng rậm, hy vọng có thể từ những dong binh khác hoặc là Linh Yêu cướp đoạt chút bảo bối.
Trong trận hỗn loạn một tháng trước, hàng ngàn linh bảo được đưa ra khỏi đáy biển, nhưng không phải tất cả đều mang ra khỏi rừng Vân La, rất nhiều vì nhiều nguyên nhân khác nhau để lại ở khắp mọi nơi trong rừng. Những bảo tàng cổ xưa này giống như là những mỹ nữ mê người, hấp dẫn vô số dong binh chen chúc mà đến.
Đám người Tần Mệnh trèo đèo lội suối chạy đi, cũng đang cảnh giác dong binh cùng Linh Yêu nguy hiểm trong rừng rậm.
Có hai vị địa võ Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu đi cùng, bọn họ cũng không đến mức nguy hiểm, liên tục đụng phải mấy đám dong binh đều bị bọn họ đánh đi.
Vài ngày sau, họ vô tình gặp một nhóm người quen.
- Tần Mệnh? Haha, thực sự là ngươi!!
Một tráng hán cao hai mét sải bước ra khỏi rừng rậm, sảng khoái cười to. Hắn cao lớn uy mãnh, khí thế vô cùng bức người, cơ thể cao hai thước giống như một pho tượng đá điêu khắc, làm cho người ta có loại cảm giác không thể phá hủy. Thuộc về loại nam nhân nhìn qua là khó quên kia.
- Thật trùng hợp! Gặp phải ở đây.
Tần Mệnh nhận ra người tới, Dương Nghị của Thổ Linh tông!
- Ha ha, thật trùng hợp! Yêu Nhi cô nương? Hai người các ngươi...
Dương Nghị nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Yêu Nhi, lộ ra nụ cười đùa giỡn.
- Hai chúng ta có xứng không?
Yêu Nhi thân mật tới gần Tần Mệnh.
- Phù hợp!! Không còn gì xứng đôi hơn so với hai người nữa.
Dương Nghị cười to, lại có chút than thở, hai người này thật sự đến cùng một chỗ? Một Tu La Tử, một Huyết Tinh Linh, hai người nguy hiểm nhất của tân sinh bát tông lại tiến đến cùng một chỗ.
- Đừng hiểu lầm, chúng ta là bằng hữu.
- Này! Nam nhân phải chủ động!
Dương Nghị kỳ thật rất thưởng thức Tần Mệnh, sau trà hội lại muốn kết giao, đều tiếc nuối bỏ lỡ.
Trong rừng phía sau Dương Nghị, liên tiếp đi tới vài hán tử hùng tráng. Đám người Hạ Hưng La, Quách Sơn Đồng quen thuộc đều ở đây. Nhìn thấy Tần Mệnh, bọn họ rất kinh hỉ, nhưng nhìn thấy Yêu Nhi, ít nhiều có chút ngoài ý muốn.
- Ngươi là Huyền Võ cảnh?
Hạ Hưng La kinh ngạc đánh giá Tần Mệnh, mấy tháng không gặp, lại đột phá?
- Đoạn thời gian trước vừa mới đột phá, may mắn.
Tần Mệnh cười cười.
Một đám tráng hán âm thầm lắc đầu, tốc độ này cũng không có ai bằng, lúc tham gia trà hội vừa mới đột phá đến Bát Trọng Thiên, trong trà hội đột phá đến Cửu Trọng Thiên, mấy tháng không gặp lại Huyền Võ cảnh! Tốc độ này làm cho những thiên tài tự xưng như bọn họ đều hổ thẹn.
Quách Sơn Đồng sảng khoái nói:
- Huynh đệ chúng ta còn nghẹn cổ vũ muốn tìm ngươi luận bàn, xem ra là không có cơ hội.
Tần Mệnh cùng bọn họ trò chuyện nhiệt tình vài câu, hỏi:
- Sao lại đến rừng Vân La?
- Chuyện Vương quốc dưới đáy biển a, đoạn thời gian trước chúng ta vừa nghe nói, thật đáng tiếc không thể kịp thời bắt kịp. Tông chủ nói một đoạn thời gian gần đây vân La Sâm Lâm sẽ vô cùng loạn, để cho chúng ta tới đây tu luyện, thuận tiện nhìn xem có thể nhặt mấy kiện bảo bối hay không. Còn ngươi thì sao?
- Ta muốn trở về Thanh Vân tông một chuyến. Ngươi có muốn đến trong tông ngồi một chút không?
Dương Nghị cũng không khách khí, sảng khoái nói:
- Được! Chờ chúng ta hoàn thành tu luyện, liền đến tông ngươi ngồi một chút, nhớ chuẩn bị rượu và thức ăn, ha ha.
- Nhất định! Ta ở Thanh Vân tông chờ đợi các vị.
- Cáo từ!
- Chờ đã. Hoàng thất phái tới đội ngũ Thánh Đường, do Mãng Vương phủ đi cùng, cũng đi tới rừng rậm Vân La, nếu các ngươi gặp phải, cẩn thận một chút.
Tần Mệnh nhắc nhở bọn họ.
Dương Nghị cũng là một trong ngũ cường mạnh nhất hội trà, hiện tại đội ngũ Thánh Đường đang nghẹn một cơn tức giận, chẳng may đụng phải Dương Nghị thật có khả năng khiêu chiến. Bình thường khiêu chiến không sao cả, chỉ sợ Thánh Đường thua không nổi, âm thầm hạ ngoan chiêu.
- Ồ? Ngươi gặp phải?
Dương Nghị khẽ khóa đôi mày rậm.
Hai chữ Thánh Đường đều có lực uy hiếp trong hoàng triều.
- Bọn họ đến Lôi Đình cổ thành khiêu chiến ta, muốn lấy danh hào Tu La Tử của ta.
- Kết quả thì sao?
- Ta may mắn giành chiến thắng, họ có thể không nuốt được cơn giận này, nếu ngươi gặp phải, cẩn thận đối phó.
- Thực lực thế nào?
- Đều là đệ tử nội đường của Thánh Đường, thực lực rất mạnh!
Tần Mệnh cho một đánh giá trung thực, tỷ đệ Phượng gia liên thủ võ pháp quả thật rất mạnh, không cẩn thận liền có thể gặp phải nguy hiểm.
- Đa tạ!
Dương Nghị bọn họ ôm quyền, vọt vào rừng rậm rậm rạp. Hơn mười người hùng tráng khôi ngô, khí thế cuồng dã, giống như tinh tinh chạy trốn, tràn ngập khí thế sát phạt nồng đậm.
Khương Bân nhìn phương hướng bọn họ biến mất:
- Thiếu gia, bọn họ là Thổ Linh tông? Ta nghe nói người Thổ Linh tông rất khó đối phó, không dễ ở chung, bọn họ làm sao lại...
- Trong Thổ Linh tông đều là người tính tình trung nhân, giành được sự tôn trọng của bọn họ, bọn họ sẽ nhiệt tình kết giao, đối với những người nhìn không vừa mắt, bọn họ có thể sẽ không liếc mắt nhìn một cái.