Chương 2638: Mê cung quỷ dị (2)
Chương 2638: Mê cung quỷ dị (2)
Khóe miệng Đông Hoàng Minh Nguyệt hơi không thể tra nhếch lên, Tần Mệnh cùng Tu La điện quả nhiên không hợp, như bản thân phỏng đoán không sai biệt lắm. Nếu như tương lai Tần Mệnh tại Tu La điện lăn lộn không nổi, lại gặp đến nguy hiểm sinh tử, nàng không ngại chiêu hắn vào Vương tộc thứ nhất. Tên này đùng là cuồng chút, nhưng nếu như có thể thật sự hàng phục, phóng đãng cùng bá đạo khẳng định rất được đám tộc lão bộ lạc hoan nghênh, Vương tộc muốn đúng là cái khí khái này.
Chỉ chốc lát sau, Hạ Dao, Lữ Hoành Qua, Nhung Quát, cùng với bọn người Tiêu Dung tạm dừng bế quan lại liên tiếp xông tới, không đợi đứng vững bước chân, bình chướng liên tiếp chấn động, một người tiếp đến một người thành công xông tới, càng ngày càng nhiều, chen chúc giãy dụa, náo động không ngừng, cũng đều dồn dập sợ hãi thán phục cung điện trước mắt.
Cung điện yên lặng trên vạn năm rốt cục cũng nghênh đón náo nhiệt, cung điện trống rỗng chật ních biển người như thủy triều.
- Chỉ Thánh Võ có thể vào?
Sau khi nghe được nghị luận Tần Mệnh một hồi kinh ngạc, cái mảnh cung điện này phủ đầy bụi trên vạn năm, vậy mà còn có uy năng khủng bố như thế, đem tất cả cường giả Thiên Võ Cảnh ngăn cản ở bên ngoài. Vậy càng nói rõ bên trong có truyền thừa vô cùng cường hãn, càng có phong tồn bí bảo.
- Vậy thì còn băn khoăn cái gì, tìm!!
Đồng Ngôn phấn chấn hô lớn, không có Thiên Võ uy hiếp, cái cung điện rộng lớn này vẫn còn không mặc cho bọn hắn rong chơi.
- Giống như rất hung hăng càn quấy a, ha ha, dù là vào lục soát bảo bối, ngươi chưa hẳn có thể còn sống rời khỏi nơi này.
Hai mắt Nhung Quát của Kim Lang tộc hiện ra kim quang lạnh giá, nhếch miệng lên đường cong, lộ ra răng nanh sắt nhọn.
Đồng Ngôn cau chặt lông mày:
- Ta thét to hai tiếng liền hung hăng càn quấy? Lũ sói con, có tin ta nướng ngươi hay không!
- Không có Thiên Võ liền ép không được các ngươi? Hừ hừ, đừng quên, nơi này người mạnh hơn so với các ngươi cũng không ít đây này!
Ánh mắt Nhung Quát lạnh lùng dữ tợn, người tiến vào bên trong mặc dù không có Thiên Võ, nhưng cao giai Thánh Võ cũng không ít.
- Còn tưởng rằng là Bàn Long Sơn sao, nơi này cũng không phải là đơn đả độc đấu!
Cường giả Hỏa Vân Thiên tập trung Tần Mệnh, đáy mắt bắt đầu dâng trào lấy sát ý.
- Tần Mệnh, không có Thiên Võ thủ hộ ngươi, ngươi cần phải nếm cái cảm giác biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Lữ Hoành Qua nắm chặt hai đấm, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có đủ tư cách tấn Long bảng hay không.
- Nợ máu trả bằng máu! Cái mảnh mộ địa này cũng sẽ là mộ địa của ngươi!
- Không có Thiên Võ, chỉ có Thánh Võ, hiện tại công bình. Tần Mệnh, nhìn ngươi giãy dụa tới khi nào!
Khắp nơi sau khi đi vào, rất nhiều ánh mắt căm thù đã tập trung đến trên người Tần Mệnh, ngay cả đám tán tu đều cảm nhận được trong không khí đột nhiên tràn ngập sát khí.
Tần Mệnh nhìn nhìn bên trên ghế đá đen, tùy ý khoát khoát tay:
- Tùy các ngươi, muốn giết ta cứ tới đây. Có câu nói nói như thế nào a...
Đồng Ngôn lập tức nối lên:
- Chó sủa không dám cắn người! Chó ngu cắn người nó không sủa!
Đùng!!
Tần Mệnh cùng Đồng Ngôn đưa tay vỗ vào nhau, vui tươi hớn hở đi ra.
- Muốn chết...
Lữ Hoành Qua cũng nhịn không được nữa, nắm chặt lôi quyền muốn giết đi qua.
- Suy nghĩ kỹ càng. Cái bình chướng kia rất lợi hại, lúc tiến vào cần tập hợp lực lượng huyết mạch, lúc rời đi nói không chừng cũng muốn tập hợp lực lượng huyết mạch. Giết ta, các ngươi đều đến chôn cùng.
Tần Mệnh bay bổng một câu, lập tức trấn trụ Lữ Hoành Qua.
Những người khác lập tức tỉnh ngộ, đều thoáng khắc chế lửa giận trong lồng ngực.
Tiêu Dung ra mặt:
- Các vị, chúng ta là đi vào tầm bảo, không cần thiết ngay từ đầu liền huyên náo túi bụi. Đương nhiên, nếu như các vị muốn chém giết, chúng ta không ngăn cản, nhưng mời đến nơi khác, không nên chậm trễ chúng ta tầm bảo.
- Đúng! Giải quyết ân oán cá nhân cá nhân, đừng ảnh hưởng đến mọi người. Thật vất vả đi vào, chúng ta cũng không phải là xem các ngươi ở chỗ này chửi nhau.
- Đến đến đến, nhường đường nhường đường, ta không quấy rầy các ngươi, ta đi đến phía trước nhìn một cái.
Rất nhiều người lập tức ủng hộ.
- Ta không quản các ngươi có ân oán gì, muốn giết muốn đánh đều tùy các ngươi. Nhưng nếu như nguyên nhân vì ai, cuối cùng không rời khỏi được, đừng trách ta vô tình.
Hạ Dao đi đến phía trước cung điện, mang theo ba vị cao giai Thánh Võ Ngưỡng Thiên Phủ Địa Lâu quẹo vào đến một lối đi.
Trong lòng bọn người Lữ Hoành Qua vùng vẫy một lát, tạm thời để xuống địch ý, đến lúc đó nếu quả thật ra không được, khóc đều không có nơi khóc.
Nhung Quát lại không muốn tha cho Tần Mệnh, nguội lạnh nhắc nhở:
- Bên ngoài không có vây quét ngươi, là nhìn ngươi tác dụng, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, Tần Mệnh ngươi liền cách cái chết không xa. Đông Hoàng Minh Nguyệt đều bảo vệ không được ngươi.
- Vậy sao, chờ xem đi.
Tần Mệnh không quan trọng, vùng vẫy nhiều năm như vậy, đi học một cái bổn sự, mạng sống!! Cùng lắm thì mỗi cái thế lực đều bắt mấy cái, sau khi ra ngoài đến một hồi uy hiếp, xem ai càng ác.
Tất cả mọi người lục tục tản ra, sốt ruột tìm kiếm bảo tàng. Tuy nhiên diện tích cái mảnh cung điện này lớn vượt quá dự liệu, cũng không phải mấy chục tòa như nhìn thấy bên trên, mỗi một tòa cung điện xâu chuỗi lấy vài tòa cung điện khác, như là tổ ong to lớn. Ba năm vạn người chen chúc mà vào, thoạt nhìn số lượng khổng lồ, vô cùng náo nhiệt, nhưng đi lấy đi lấy, thanh âm lục tục yếu đi, lục tục phân tán đến các cung điện khác nhau.