Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2639 - Chương 2639: Thôn Phệ (1)

Chương 2639: Thôn phệ (1) Chương 2639: Thôn phệ (1)

Mỗi tòa cung điện vậy mà đều trọn vẹn như nhau, đều là mươi hai cây Thạch Trụ ngọc trắng, đều là cao mười thước, đều là chọc trời, đều là ghế đá vuông màu đen, ngay cả thú văn điêu khắc trên Thạch Trụ đều không có mảy may sai biệt. Hoa cỏ cùng người tượng phong ấn bên ngoài, đều trọn vẹn như nhau, thật giống như một khuôn mẫu phục chế đi ra.

Đi lấy đi lấy, bất luận là người hay là yêu đều có loại cảm giác lạc đường, ngay cả phương hướng đều dần dần tâm trí lạc lối, không biết mình đi tới nơi nào.

Không có bảo tàng, không có truyền thừa, càng không có phấn khích trong chờ mong.

Có ít người bắt đầu nôn nóng, có ít người bắt đầu hoảng hốt, rõ ràng mấy vạn người xuyên thẳng qua trong các khác nhau cung điện, lại càng ngày càng yên tĩnh, thời gian dần trôi qua ngay cả chút thanh âm đều nghe không được.

- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Trong đầu mỗi người đều dần hiện ra cùng một nghi vấn, còn có loại cảm giác đảo quanh tại chỗ, nhưng mấy vạn người đều phân tán ra, lại không giống như là đều đảo quanh tại nguyên chỗ.

Ở bên trong một cung điện, hơn mười vị tán tu tỉ mỉ kiểm tra mỗi cái xó xỉnh trong tòa này cung điện, thử các loại biện pháp, đều là cái gì cũng không phát hiện. Ánh mắt của bọn hắn rốt cục cũng định tại chiếc ghế đá vuông màu đen quỷ dị kia, ban đầu đều vội vã tìm kiếm bảo tàng, không muốn đụng loạn cái thứ rõ ràng gặp nguy hiểm này, nhưng bây giờ... thứ bọn hắn còn không có dò xét chỉ có nơi đó.

Nếu như nói không thông cung điện thật có cái gì khác nhau, chính là sương mù trên mặt ghế đen, đó cũng là một thứ ‘Động’ duy nhất trong cung điện hùng vĩ.



- Đó là một đoàn hồn nguyên?

- Hồn nguyên vạn năm không tiêu tan? Cứ như vậy vẫn luôn tung bay lấy?

- Có thể là hoang mạc sụp xuống, bừng tỉnh chúng.

- Nếu như là hồn nguyên, hẳn là có ý thức, nó làm sao không có chút phản ứng?

- Có phải là đang ngóng nhìn chúng ta hay không?

Bọn tán tu này thực lực cao thấp không đều, có ba vị Thánh Võ, còn lại toàn bộ là Địa Võ Cảnh. Bọn hắn căng thẳng lại mang một ít mong chờ nhỏ dò xét lấy sương mù trên chín tầng bậc thang, chợt nhìn giống như là đoàn bóng đen đang trôi nổi. Nhưng khi nhìn hồi lâu, càng là cảm giác không tầm thường. Bóng đen dày không thông thấu, dùng quy luật nhiều lần xoay tròn, càng nhìn càng sâu xa, càng nhìn càng cảm thấy bên trong như là có cái gì đó.

Tán tu đều có loại tinh thần mạo hiểm mãnh liệt, cầu phú quý trong nguy hiểm chính là lời răn của đa số người. Bọn hắn đã tới đây lại không gì quá e ngại, hoặc là đoạt được bí bảo, cường thế quật khởi, hoặc chính là một lần chết. Bọn hắn trao đổi ánh mắt, sau đó gật đầu với nhau, thử tới gần bậc thang thăm dò.

Thềm đá cứng rắn như sắt thép, ánh sáng màu bạc lập loè, dâng lên hơi lạnh, dẫm lên trên cảm giác vô cùng quái dị, nhịn không được rùng mình một cái.

- Sợ cái trứng!!

Ánh mắt Thánh Võ cảnh giới cao nhất trong đội ngũ hung ác, vung bạo quyền đánh tới sương đen. Quyền cương mênh mông cuồng liệt, hòa với kim quang như chớp, cái thanh thế kia không phải muốn kích thích sương đen, giống như là muốn hủy diệt nó.

Nhưng mà quyền cương nhìn như cuồng mãnh nhưng sau khi oanh kích sương đen vậy mà lại quỷ dị biến mất, không có trong khẩn trương phản kích dữ dội, cũng không có cảnh tượng hủy diệt như trong tưởng tượng, thật giống như đánh vào mảnh không gian thần bí, hoặc như là bị cái gì đột nhiên hấp thu.

- Ồ??

Vị kia Thánh Võ ngẩn người, làm sao không còn?

- Đều lui về phía sau!

Một vị Thánh Võ khác chém ra một quyền, nhìn như bình thản chậm chạp, cũng trong chốc lát bạo lên cảm giác áp bách cường đại, như lưỡi đao sắc bén cuộn sạch bốn phương tám hướng, để cho đôi má những người còn lại đều muốn phồng lên. Trọng quyền đánh về phía trước, cường quang sôi trào, kim quang như là sóng biển, mãnh liệt đánh ra sương đen, khí thế hùng hồn, không thể ngăn cản.

Vị Thánh Võ thứ ba đột nhiên giơ hai tay lên cao, toàn thân tách ra điện mang cuồng liệt, đan vào thành chín viên lôi cầu, như Cửu Tinh quán nhật, bắt đầu khởi động lấy năng lượng khủng bố, giao thoa oanh kích, mang theo tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, đánh tới sương đen phía trước.

Tình huống kỳ dị lại lần nữa xuất hiện, thế công nhìn như điên dại, tại thời điểm va chạm sương đen lại kỳ diệu biến mất, giống như bị một loại năng lượng thật không thể tin được cắn nuốt mất.

Ghế đá vẫn là an an ổn ổn ở tại chỗ đó, sương đen trước sau như một trôi giạt lấy, không có bất kỳ phản ứng.

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt ba vị Thánh Võ trở nên ngưng trọng, chưa từng gặp qua loại tình huống này.

- Có phải lại là một cái bình chướng không gian hay không?

- Có khả năng này, nơi này tất cả đều là cung điện giống nhau như đúc, hẳn là một loại che lấp, bí bảo chân chính ở bên trong không gian thần bí đằng sau sương đen.

- Thử xem??

Bọn hắn trao đổi ánh mắt, vừa khẩn trương càng có đợi chờ.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông vào trong.

Một nữ tử xinh đẹp nhảy dựng lên muốn xông vào, nàng không thể chờ đợi được muốn đoạt bảo dấu đi.

- Luôn xúc động như vậy! Ta chuẩn đoán tình huống trước.

Một tráng hán thô cuồng đưa tay ngăn nàng lại, đi lòng vòng quanh sương đen, một quyền đập phá đi vào, nhưng một giây sau, nam tử lập tức kêu gào thảm thiết, chật vật ngã nhào trên đất.

Nắm đấm không còn!!

Bộ vị nện vào sương đen hoàn toàn mất hết, chỗ cổ tay đứt gãy huyết nhục mơ hồ, như là từ trong cối xay thịt rút ra, hắn đau đến bi thương gào thét.
Bình Luận (0)
Comment