Chương 2685: Tiểu Ma Nữ (2)
Chương 2685: Tiểu Ma Nữ (2)
- Trưởng Công Chúa cùng Mạnh Hổ có tình cảm, nàng sẽ không bán đứng hắn, ta nhìn Mạnh Hổ lớn lên, cũng không hy vọng hắn gặp nguy hiểm.
- Sau đó thì sao? Khuyên nhủ ta từ bỏ hắn?
- Ta không hy vọng Mạnh Hổ gặp nguy hiểm, càng không hi vọng chuyện này mang đến phiền toái không cần thiết cho vương thất cùng công chúa.
A? Lão gia hỏa coi như biết rõ.
Vương Đạt quay người, nhìn Tề lão.
- Ta đang nghe đây.
- Mạnh Hổ đã chạy, tại thời điểm trở lại trang viên liền từ mật đạo rời khỏi.
- Cái gì??
Vương Đạt nhíu mày.
- Mật đạo nối thẳng sâu trong đồng bằng, hắn hiện tại không sai biệt lắm đã đi xa. Phương hướng, hướng đông.
Tề lão nói xong, chưa cho Vương Đạt cơ hội truy vấn, đã quay người đi vào đám người.
- Tốt thay cho Mạnh Hổ ngươi! Vừa chơi ta! Khẳng định biết rõ Tần Mệnh ở nơi nào!
Vương Đạt ảo não, để cho ta đợi, chính ngươi chuồn mất?? Chết tiệt, là bản thân chủ quan, không nghĩ tới Mạnh Hổ làm việc quyết đoán như vậy, chẳng lẽ là liệu đến tiểu chủ muốn tìm tòi trí nhớ của hắn? Không được! Phải nhanh chóng thông tri tiểu chủ, nghĩ biện pháp lùng bắt Mạnh Hổ, nói không chừng còn có thể mượn cơ hội này tìm đến Tần Mệnh.
- Chạy?
Trong một tòa cung điện uy nghiêm lạnh lẽo, Lãnh Thiên Nguyệt từ trong minh tưởng mở mắt ra, mặt không biểu tình nhìn Vương Đạt phía dưới.
- Là ta làm việc bất lợi.
Vương Đạt hổ thẹn cúi đầu, hắn là thật không nghĩ tới Mạnh Hổ cũng dám đùa nghịch hắn, vừa nghiêng đầu... đã chạy!
- Mời hắn trở lại mà thôi, hắn sẽ chạy?? Ngươi đã nói với hắn cái gì?
- Ta...
- Ai thả hắn chạy?
- Từ trong mật đạo trang viên Trưởng Công Chúa.
- Ai cho nàng lá gan!
- Nàng khả năng có tình cảm cùng Mạnh Hổ, cho nên...
- Ngươi còn đứng ngây đó làm gì?
- Ta bây giờ liền đuổi theo!!
- Đợi một chút!
Lãnh Thiên Nguyệt gọi dừng Vương Đạt, Mạnh Hổ đã chạy, rất có thể biết rõ Tần Mệnh ở đâu, nếu như không thể kịp thời theo đuổi, đón đầu liền cùng Tần Mệnh đánh lên. Chỉ bằng vào bản thân Vương Đạt, rất dễ dàng gặp bất trắc. Nhưng tại thời kì mẫn cảm này, nàng vẫn còn không muốn lại đơn giản động dùng hai chi Tu La Ám Ảnh trong tay.
- Tiểu chủ còn có phân phó gì?
- Đi tìm Ngu Thế Hùng, để cho hắn an bài người ở phía ngoài đuổi bắt Mạnh Hổ. Ngươi lại về Cẩm Tú vương thành, tập trung trang viên cho ta.
- Ý của ngài là...
Vương Đạt lập tức tỉnh ngộ, khom người lui ra.
Kỳ thật Đại Mãnh không có rời khỏi trang viên, liền an ổn ở tại chỗ đó. Sốt ruột rời khỏi, rất dễ dàng bị đuổi kịp, cho nên là đợi sau khi bọn người Vương Đạt di chuyển toàn bộ lực chú ý ra ngoài, lại lặng lẻ khởi hành, nghĩ biện pháp đi ra bên ngoài tìm kiếm Tần Mệnh.
Trưởng Công Chúa trực tiếp giữ Đại Mãnh trong khuê phòng của mình, miễn cho bị người phát giác được.
Đại Mãnh lại dễ dàng ở cùng Trưởng Công Chúa, thuận tiện bế quan tu luyện.
Vương Đạt bí mật tiềm phục tại bên ngoài trang viên, chuyển qua chuyển lại, thuận tiện mua được thị vệ chỗ đó, đi vào điều tra tình huống. Liên tiếp năm ngày xuống đây, đều không có bất kỳ thu hoạch gì, không có người nào nhìn thấy Mạnh Hổ, giống như Mạnh Hổ thật sự rời khỏi.
Kỳ thật Vương Đạt nhận định Đại Mãnh chạy, bất luận từ lẽ thường hay là biểu hiện Tề lão đến xem đều có thể chứng minh, nhưng nếu tiểu chủ đã dẫn ra, hắn nhất định phải nghiêm túc cẩn thận điều tra.
Giữa trưa hôm nay, Vương Đạt đang ở bên ngoài, chợt thấy người quen —— Tịch Tiểu Nhan!
Cháu gái nhỏ của một trong năm vị trưởng lão chí cao, Tịch trưởng lão, một nữ ma đầu không sợ trời không sợ đất, thường xuyên ở trong Tu La điện huyên náo đến gà bay chó chạy. Cuộc sống của nàng rất đơn giản, không phải trong úp mặt vào tường suy nghĩ, chính là làm xằng nghịch bậy, ngoại trừ không dám trêu chọc tiểu chủ, ngay cả Ngu Thế Hùng đều bị nàng tính toán qua, quá lớn cơm. Tuy nhiên nha đầu kia ngược lại là rất thân cận cùng Trưởng Công Chúa Cẩm Tú vương thất, mỗi lần bị cấm đoán, đều tới nơi này ở một hồi.
- Tiểu Nhan? Đã lâu không gặp.
Vương Đạt mặt mỉm cười nghênh đón.
- Tiểu Uông? Sao ngươi lại ở đây, trưởng thành học người khác rình trộm đây?
Tịch Tiểu Nhan kiêu ngạo như là Tiểu Phượng Hoàng, nâng cao bộ ngực đầy đặn đã đi tới, dáng người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, tuy nhiên lại đường cong lả lướt, lớn lên rất ngọt ngào xinh đẹp, lông mi thật dài, đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt, hài tử tinh xảo như là ngọc sứ, chỉ là thần thái lại rất kiêu căng.
- Ngươi có thể gọi Vương thúc!
Vương Đạt khóe mắt co rút lại, nếu không cần, hắn tuyệt đối không muốn chào hỏi cùng nha đầu kia.
Tịch Tiểu Nhan lập tức nhíu lại đôi mi cong cong.
- Còn Vương thúc? Ta cứ gọi ngươi Vương gia ngài tốt, cùng thế hệ với Gia gia của ta!
Vương Đạt không cùng nàng tính toán, chịu đựng lấy tính tình cười nói:
- Ngươi muốn đi tìm Trưởng Công Chúa?
Tịch Tiểu Nhan trừng đôi mắt to trong veo như nước:
- Ngươi muốn làm gì? Đùa nghịch hoa chiêu gì?
- Ta chào hỏi, làm sao lại gọi là giở trò.
Tịch Tiểu Nhan rên rỉ:
- Nhìn cái bộ dạng bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười ngươi đây, khẳng định không yên lòng. Ta tại Tu La điện hơn hai mươi năm, không thấy ngươi chủ động cười qua đối với ta, hôm nay là chồn đổi tính, hay là có việc cầu ở ta?
- Thôi! Là ta không có xuất hiện qua!
Vương Đạt quay đầu bước đi.
- Ta không nên đi ra bắt chuyện với nàng a!