Trưởng lão Dược Sơn nói:
- Chúng ta cho phép ngươi có được chúng Vương truyền thừa, cũng sẽ vì ngươi bảo thủ bí mật này, từ hôm nay trở đi, chúng ta có thể thủ hộ Lôi Đình cổ thành của ngươi, bảo vệ ngươi gặp phải các loại phiền toái, cho dù là gây họa, hết thảy đều do Thanh Vân tông gánh vác. Ngươi cần tất cả các nguồn lực, Thanh Vân tông có thể cung cấp cho ngươi.
Tông chủ cũng nói:
- Đối với chuyện tám chín năm qua, ta có thể đại biểu Thanh Vân tông xin lỗi ngươi, khôi phục chức vị trưởng lão của phụ mẫu ngươi trong Thanh Vân.
Tần Mệnh kỳ quái, cái này không giống với tưởng tượng của hắn.
- Ta cần phải trả cái giá nào?
Lăng Tuyết cũng kỳ quái, sư phụ muốn bồi dưỡng Tần Mệnh? Tông chủ một tông mở đường xin lỗi? Đây là muốn làm gì.
Yêu Nhi thì hứng thú, Thanh Vân tông rốt cục hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng Tần Mệnh, không dễ dàng a.
Tông chủ trân trọng tỏ thái độ:
- Chúng Vương truyền thừa thuộc về cá nhân ngươi, cũng phải thuộc về Thanh Vân tông! Đó là điều kiện của chúng ta!
- Ta... Không hiểu lắm.
- Ngươi đã thay thế phụ mẫu ngươi làm thành chủ, và từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thay thế một chức vụ khác của phụ mẫu ngươi, trưởng lão Thanh Vân tông. Ngươi, Tần Mệnh, vĩnh viễn thuộc về Thanh Vân tông.
- Trưởng lão? Ta?
Tần Mệnh càng kỳ quái, trưởng lão mười sáu tuổi? Trong lịch sử Thanh Vân tông chỉ sợ chưa từng có tiền lệ như vậy.
- Chờ tương lai tông chủ thoái vị, ngươi kế vị vị trí tông chủ Thanh Vân tông.
Thanh âm không nhẹ không nặng của trưởng lão Dược Sơn lại yên tĩnh vang trên đỉnh Dược Sơn.
Tần Mệnh giật mình, Lăng Tuyết hơi há miệng, Yêu Nhi đều ngẩn người.
Thanh Vân tông, tông chủ?!
Người đứng đầu một tông!!
Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Mệnh cơ hồ là bừng tỉnh. Hắn trước khi tới Dược Sơn một mực lo lắng, tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn không có khả năng dễ dàng buông tha chúng Vương truyền thừa, lại tuyệt đối không nghĩ tới lại là phương thức như vậy. Càng nghĩ càng khiếp sợ, càng nghĩ càng trầm mặc.
Chủ nhân một tông, vinh dự cỡ nào, có thể nói là bá chủ Bắc Vực, nhất định danh động hoàng triều!
Một danh tiếng như vậy nếu như thêm vào trên người Tần Mệnh, đủ để trấn trụ vô số người, cũng có thể thủ hộ Lôi Đình cổ thành.
Tần Mệnh thừa nhận hắn động tâm, máu trên khắp toàn thân dường như nóng lên.
Tần Mệnh càng không thể không bội phục quyết đoán của tông chủ cùng trưởng lão!
Một điều kiện truyền vị, tương đương với việc định ra một vị tông chủ có tiềm lực vô hạn cho tương lai Thanh Vân tông. Một điều kiện truyền vị, chẳng khác nào hóa giải ân oán giữa Tần Mệnh và Thanh Vân tông. Một điều kiện truyền vị, cũng chẳng khác nào giải quyết được uy hiếp mà Tàn Hồn mang đến, tránh cho Tần Mệnh tương lai cùng Tàn Hồn liên thủ trả thù Thanh Vân tông.
Đây là quyết đoán cỡ nào, lại là trí tuệ cỡ nào.
Càng là một loại mạo hiểm!
Bất quá Tần Mệnh càng kinh ngạc khi trong lòng tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn, bọn họ lại không nghĩ đến chiếm đoạt chúng Vương truyền thừa.
Bọn họ thật sự vì Thanh Vân tông mà suy nghĩ, mà không phải tư tâm tư lợi!
Yêu Nhi đều đối với quyết định của tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn nhìn với cặp mắt khác xưa, không thể không nói một tiếng, diệu! Cũng không thể không nói một tiếng to gan!
Lăng Tuyết cũng không nghĩ tới sư phụ lại đưa ra quyết định như vậy, Tần Mệnh? Tông chủ? Họ đang nghĩ cái gì!
Trưởng lão Dược Sơn tiếp tục nói:
- Ngươi trước làm trưởng lão Thanh Vân tông trên danh nghĩa, đối với ngươi chúng ta sẽ có khoảng mười năm khảo sát, mười năm sau, chúng ta sẽ chính thức tuyên bố, công bố Bắc Vực, Tần Mệnh ngươi chính là tông chủ kế nhiệm của Thanh Vân tông.
Quyết định của bọn họ quả thật lớn mật, cũng rất mạo hiểm, cho nên thoáng thêm một điều kiện, mười năm khảo nghiệm, mười năm quan sát! Nếu trong vòng mười năm, biểu hiện của Tần Mệnh phù hợp với yêu cầu của bọn họ, bọn họ sẽ công bố Bắc Vực, nếu trong vòng mười năm không thỏa mãn, bọn họ sẽ tìm biện pháp khác.
Mười năm, cũng là khoảng thời gian bọn họ suy nghĩ kỹ lưỡng, bọn họ đoán được Tần Mệnh trong vòng mười năm không đạt tới Thánh Võ cảnh, chỉ cần Tần Mệnh không phải Thánh Võ cảnh, bọn họ còn có thể vững vàng khống chế sinh tử của Tần Mệnh, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Mệnh không vội vàng quyết định, cái này hoàn toàn không giống với dự liệu của hắn, hắn thừa nhận mình động tâm, cũng chính là bởi vì quá động tâm, ngược lại không dám tùy tiện đáp ứng.
- Đại trưởng lão thì sao? Thù của ta, nhất định phải báo, đây là điểm mấu chốt của ta. Có đại trưởng lão trong một ngày, hắn cũng sẽ không cho phép ta làm tông chủ Thanh Vân tông.
- Cái này không cần ngươi cân nhắc, chúng ta sẽ giải quyết chuyện của Đại trưởng lão.
- Giải quyết như thế nào?
- Giải quyết bằng cách sử dụng biện pháp của chúng ta. Đầu tiên ngươi cho chúng ta một câu trả lời và chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi một câu trả lời.
Bọn họ đều là người thật sự lo lắng cho Thanh Vân tông, cũng chính là bởi vì phần công chính này, phương thức xử trí Tần Mệnh của bọn họ rất kinh người, cũng bởi vì phần công chính này, bọn họ sẽ không cho phép dã tâm của đại trưởng lão tiếp tục bành trướng.
Tần Mệnh trầm ngâm thật lâu:
- Cho ta chút thời gian suy nghĩ, trước khi rời khỏi Thanh Vân tông, ta sẽ cho các ngươi biết quyết định của ta.