Lăng Tuyết đưa Tần Mệnh xuống núi, nhắc nhở hắn:
- Đây là quyết định có lợi nhất cho ngươi của sư phụ và tông chủ, ngươi phải nắm chắc thật tốt. Ngươi mới mười sáu tuổi đã có cơ hội trở thành tông chủ, đây là vinh dự từ khi Thanh Vân tông sáng lập đến hôm nay tất cả đệ tử đều chưa từng có.
- Ta nói một câu không phù hợp với tình hình. Sư phụ ngươi cùng tông chủ cho điều kiện rất mê người, nhưng đều là lời nói suông, chuyện mười năm sau, ai nói chuẩn.
Yêu Nhi trước mắt sáng ngời, một tay kéo lấy Tần Mệnh:
- Ha, ngươi không bị bọn họ lừa gạt a.
- Ta cũng không phải hài tử ba tuổi, cho một viên đường liền gọi là thúc thúc.
- Ta càng ngày càng thích ngươi, phải làm sao bây giờ?
- Đừng như vậy, chúng ta còn nhỏ.
Tần Mệnh thật sự chịu không nổi động tác thân mật của nàng.
Lăng Tuyết rất im lặng, hai người các ngươi nhất định phải như vậy trước mặt sao.
- Đây ít nhất là một thái độ của tông chủ và sư phụ, ngươi không biết họ, cũng có thành kiến với họ, nhưng ta hiểu. Nếu họ đã nói với ngươi như vậy, về cơ bản là đã quyết định như vậy. Lui vài bước mà nói, chuyện của tông chủ rất xa xôi, hiện tại điều kiện cho ngươi đã rất ưu hậu, thủ hộ ngươi, thủ hộ Lôi Đình cổ thành, cung cấp các loại điều kiện và tài nguyên. Ý ta là, sư phụ và tông chủ đã tỏ thái độ, ngươi cũng có chút biểu thị.
- Yên tâm đi, ta không phải kẻ ngốc, chuyện chân chính có lợi cho ta ta sẽ nắm bắt. Thay ta cảm ơn sư phụ và tông chủ, ta kỳ thật thật không nghĩ tới bọn họ sẽ có thái độ như vậy, ta... Ta rất xúc động.
Tần Mệnh nói lời này ngược lại là thật lòng. Hắn trước khi tới đã tưởng tượng qua vô số cảnh tượng, nếu như tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn thật muốn đòi cái gì đó, hắn vì bảo trụ Lôi Đình cổ thành cùng truyền thừa, chỉ có thể là thỏa hiệp.
Nhưng bọn họ không có, bọn họ lựa chọn lấy 'ân huệ' đổi 'hợp tác', cũng không có quá mức truy vấn chuyện Tu La đao.
- Suy nghĩ thật kỹ.
Lăng Tuyết thật lòng chờ mong Tần Mệnh có thể tiếp nhận điều kiện, dù sao trăm lợi không một hại. Hơn nữa đây cũng là biện pháp tốt nhất xử lý Tàn Hồn, nếu như Tần Mệnh thành tông chủ Thanh Vân tông, vậy khẳng định sẽ không thương tổn Thanh Vân tông nữa, chính hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết ân oán giữa Tàn Hồn cùng Thanh Vân tông. Nghĩ đến đây cũng là một trong những mục đích chủ yếu sư phụ đưa ra loại điều kiện này, ở trong lòng sư phụ, giải quyết Tàn Hồn cùng chúng Vương truyền thừa kỳ thật có trọng lượng giống nhau. Dù sao Tàn Hồn cũng đại biểu thế lực quá khủng bố, bằng không sư phụ cũng sẽ không buông tha cho vị trí tông chủ, khổ thủ Dược Sơn hai mươi năm.
Yêu Nhi nói:
- Nếu như ngươi đi Huyết Tà Tông, gia gia ta cho ngươi điều kiện càng tốt.
Tần Mệnh cười ha ha:
- Đột nhiên tranh nhau như vậy, còn có chút không quen.
Yêu Nhi và Lăng Tuyết đồng loạt lườm mắt.
- Thiếu gia, thế nào rồi?
Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân đang ở dưới chân núi chờ, vừa thấy Tần Mệnh xuống, lập tức nghênh đón.
- Ta không sao, yên tâm.
Tần Mệnh trấn an bọn họ.
Yêu Nhi cười nói:
- Bọn họ để Tần Mệnh làm tông chủ đương nhiệm.
- A?
Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân vừa cao giọng.
- Hắn không đáp ứng.
- A?
Thanh âm của hai người lại cao hơn.
............
Trong diễn võ trường thứ năm đã đông đúc người, ngay cả góc nguy hiểm của đỉnh núi cũng tụ tập đầy người.
Năm vị trưởng lão, hơn bốn mươi đệ tử thân truyền, đều đang ở diễn võ trường chờ khai chiến, loại đội hình vây xem này khó có thể gặp được.
Bọn người Mộ Trình đứng trên võ trường im lặng chờ đợi, bọn họ tin tưởng Tần Mệnh nhất định sẽ đến.
Nhưng bọn họ đợi không kịp, các đệ tử lại không đợi được, đã sớm tới, đợi đến bây giờ đã gần trưa rồi, người đâu?
- Tần Mệnh sẽ không để chúng ta đợi đến buổi tối chứ?
- Để cho bốn vị đệ tử kim linh trông mong chờ đợi, cũng chỉ có Tần Mệnh có thể làm được.
- Ai nói người ta trông mong, nhìn mặt bọn họ, từ sáng sớm đến bây giờ cũng chưa từng không kiên nhẫn, hắc hắc, lần đầu tiên gặp đệ tử kim linh chờ người khác.
Tần Mệnh rốt cuộc có được cơ duyên gì a, lại có thể một bước lên trời. Nếu ta có thể có được cơ duyên kia thì tốt bao nhiêu, thanh danh mỹ nữ, ta đặc biệt muốn cái gì có cái đó.
- Bọn người Lý Niệm từ sau hội trà liền nghẹn một cơn lửa giận a, thua không đáng sợ, đáng sợ chính là mình thua, lại xem thường người thắng. Tần Mệnh đánh vào mặt bọn họ, hôm nay bọn họ muốn đánh trả lại.
- Chuyện Tần Mệnh truyền lại trong trà hội bát tông. Tiểu tử kia rốt cuộc mạnh đến trình độ nào? Người đi đâu, cố ý nâng khẩu vị của chúng ta sao, ngược lại là mau đến a.
- Lý Niệm bọn họ kiên trì khiêu chiến Tần Mệnh, khẳng định là có tính toán gì, hôm nay sẽ là một vở kịch hay.
- Người đâu!! Người đâu! Chết rồi sao? Nếu không xuất hiện nữa, ta muốn bắt đầu mắng rồi!!
- Phi, nhìn đức hạnh ngươi này, cũng dám sau lưng bức bách hai tiếng. Nếu hắn ta đứng trước ngươi, ngươi dám mắng hắn ta hai câu thử xem? Hắn không tát thẳng vào miệng ngươi!!
..................
Trong diễn võ trường ồn ào ầm ĩ, bọn họ thật sự là chờ đến không kiên nhẫn, có một số chỗ đều muốn đánh nhau.
Cuối cùng!!
Một tiếng hô to to lớn từ cửa vào truyền đến:
- Tới rồi!!
Tần Mệnh từ Dược Sơn đi xuống, mang theo Yêu Nhi cùng Lăng Tuyết đi tới diễn võ trường.
Diễn võ trường sôi trào ngay tại chỗ, rốt cục cũng tới!