Chương 2751: Hư Không Triệu Hoán (3)
Chương 2751: Hư Không Triệu Hoán (3)
- Tiểu súc sinh, đứng lại cho ta!
Kim Long giận dữ hét to, chưa từng chật vật qua như vậy, tốc độ nó đột nhiên tăng vọt, toàn thân kim quang chói mắt, như gió lớn cuộn sạch, tốc độ một lần lại đề thăng, như là đạo thiểm điện màu vàng tráng kiện, xuyên thủng hư không, xông về phía đường hầm hư không kia.
- Rồng nhỏ, tạm biệt a, nhớ rõ phải nghe lời a, cơ thể lớn thật tốt, ta sẽ thường trở về nhìn.
Tần Lam vượt qua đường hầm hư không, hì hì cười cười, thả người xông ra hư không, trong một cái chớp mắt, đường hầm hư không sụp đổ, Kim Long đang tại nhanh chóng vượt qua bên trong lập tức bị lực lượng hư không cuồng liệt cuộn sạch, hung hăng mà quăng đi ra ngoài.
Kim Long thật vất vả mới ổn định được, lại đột nhiên giật mình, hư không vô biên vô hạn, không có phương hướng, không có thanh âm, càng không có bất kỳ dấu hiệu, mênh mông một mảnh, giống như là trầm xuống vực sâu vô tận, chỉ có nó lẻ loi trơ trọi tung bay lấy.
Hài tử kia vừa rồi là từ đâu lao ra?
Cần phải chạy đi đâu?
Sao có thể đi ra ngoài?
Kim Long bất chấp phẫn nộ, kinh hoảng ngắm nhìn xung quanh, nếu như không thể kịp thời lao ra, quỷ mới biết rõ muốn bay tới nơi nào. Nhưng, làm sao xông? Cưỡng ép nứt vỡ hư không không chỉ sẽ dẫn phát vết nứt hư không xâm nhập, còn khả năng hàng lâm đến nơi không biết, nó hiện tại trọng thương thật gánh không được lăn qua lăn lại.
Tần Lam vui sướng kéo lấy long trảo cùng đuôi rồng xông ra hư không, đứng ở trong một mảnh phế tích, tiểu gia hỏa sững sờ, ồ? Không phải động đá ấy ư, làm sao không còn.
Núi đá đã bị Lãnh Thiên Nguyệt đánh vỡ, tìm kiếm manh mối, hơn nghìn người tụ tập đến nơi đây, đều đang khẩn trương điều tra tình huống, một đầu Kim Long thật tốt, vậy mà nói không có liền không còn, còn là tại sâu trong Tu La điện, cái này thật không thể tin được. Nhưng cả ngọn núi đều nứt vỡ, lại không có phát hiện bất cứ dấu vết gì, cho người ta cảm giác hình như là bị bắt vào hư không.
Thời điểm này, Tần Lam đột nhiên xuất hiện, trong tay còn kéo lấy to lớn long trảo cùng đuôi rồng to hơn ba thước, lập tức hấp dẫn hơn một nghìn cặp mắt, đồng loạt tụ tập đến nơi này.
- Đó là long trảo?
- Đuôi Kim Long!
- Hí!! Nát??
- Tiểu nha đầu này ở đâu ra?
- Có chút nhìn quen mắt a.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai ‘Bộ phận’ máu chảy đầm đìa kia của Kim Long, trong lúc nhất thời thậm chí có chút ngu.
- Của ta!!
Tần Lam vẻ mặt cảnh giác, dữ tợn nhìn mọi người một cái, kéo lấy long trảo cùng đuôi rồng vèo lui về hư không, xông về sân nhỏ của Tần Mệnh.
- Đó là tiểu cô nương nhà Tần Mệnh?
Ngu Thế Hùng nhướng mày, có chút nhìn quen mắt.
Chính là nha đầu kia! Không sai! Nàng kéo Kim Long vào hư không làm thịt? Nàng... Nàng thật lớn gan!
- Tần Mệnh!!
Tâm cảnh bình tĩnh của Lãnh Thiên Nguyệt rốt cục cũng nổi giận, trước trộm giường trộm ghế của ta, sau lại hại Kim Long ta, không thể tha thứ!!
...
- Phụ thân, ta đã trở về.
Tần Lam vui sướng nhảy ra hư không, kéo lấy đìa long trảo cùng đuôi rồng máu chảy đầm.
Tần Mệnh nâng lên một hơi, run run thở ra đến.
- Kim Long! Là Kim Long của Lãnh Thiên Nguyệt!
Đại Mãnh thống khổ lau trán, nha đầu kia gây họa!
- Phụ thân, ngài thật giống như không dễ chịu a, ngủ nhiều ha ha, ta không quấy rầy ngài.
Tần Lam tốn sức kéo lấy long trảo cùng đuôi rồng, chạy đến gian phòng phía trước.
- Đứng lại cho ta!
Tần Mệnh quá sức nóng, mới khống chế được khô lâu lão nhị, giờ tiểu nha đầu này lại gây họa cho hắn, làm sao lại không có bớt lo!
- Phụ thân đừng vội vàng, ta không đứng vững.
Tần Lam giống như không có cảm nhận được Tần Mệnh tức giận, vui sướng chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa gọi:
- Đồng Ngôn ca ca, Đồng Ngôn ca ca, mau tới phun lửa, cho Lam Lam nướng thịt ăn, Đồng Ngôn ca ca? Người đâu!
- Nha đầu kia...
Tần Mệnh trầm mặt đang muốn xông qua đi, thì một tiếng giận dữ hét to từ trên cao truyền đến.
- Tần Mệnh, cút ra đây cho ta!
Lãnh Thiên Nguyệt từ trên trời giáng xuống, trực tiếp rơi xuống bên ngoài đình viện của Tần Mệnh. Nàng vừa bị năm vị trưởng lão chí cao ‘Khuyên bảo’, cũng có chút nghĩ thông, nhưng chỉ chớp mắt, vậy mà Tần Mệnh lại cho nàng một vố như vậy. Kim Long a, đó là chiến thú nàng nuôi mười năm, vì rèn luyện huyết mạch, trả giá bao nhiêu tâm huyết, tiêu hao bao nhiêu Linh Bảo, sau đó liền... Chết? Không còn?
Ngu Thế Hùng theo sát xông lại, quả thực khống chế không nổi nộ khí trong lòng:
- Tần Mệnh, có phải ngươi có chút khinh người quá đáng hay không? Thật xem nơi này là nhà ngươi! Trộm giường cướp ghế thì cũng thôi, còn giết rồng?!
Lượng lớn thị vệ cùng đệ tử từ a xa oanh oanh liệt liệt cùng qua đến, đều muốn đến xem náo nhiệt.
Nửa tháng, rốt cục Lãnh Thiên Nguyệt muốn chống lại cùng Tần Mệnh, trò hay này bọn hắn mong đợi ròng rã nửa tháng a.
- Lui ra!!
Mấy vị trưởng lão chặn đường đến phía trước bọn hắn, quát lạnh một tiếng, chấn đến đình viện rừng cây đều đang đong đưa.
Mọi người âm thầm nhếch miệng, cuống quít tản ra, không dám tiến gần về phía trước, nhưng tản là tản, đều không có đi quá xa, giấu ở phía xa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh.
Tần Mệnh một hồi đầu lớn:
- Việc này... Là hiểu lầm!
- Hiểu lầm? Ngươi tại trước mặt ta xem ta là đầu óc tối dạ sao?
- Ta lập tức xử lý, Đại Mãnh, kêu gọi bọn hắn.
Tần Mệnh bước nhanh xông tiến vào phòng, chính là tóm Tần Lam đi ra.