Chương 2753: Hư Không Triệu Hoán (5)
Chương 2753: Hư Không Triệu Hoán (5)
Trong hư không có cái gì khiến nó cộng minh sao?
Tần Mệnh một bên nhìn phương xa, một bên chú mục dụng tâm thức thế giới, mặc dù đã xem qua mấy lần, nhưng cách lâu như vậy đột nhiên gặp lại, vẫm là không che giấu được cái phần rung động kia.
Đột nhiên...
- Hôm nay suy bại, dẫn hoang cổ rình mò.
- Loạn cục lại hiện ra, định Thiên Đạo trọng chỉnh.
- Thời không nghịch loạn, cổ kim giao thoa. Đại tai đại biến, Đại Diệt niết bàn.
- Người xưa hàng lâm, hậu nhân lên trời.
- Hoang cổ loạn cục... Hôm nay lại hiện ra...
Từng thanh âm uy nghiêm lúc ẩn lúc hiện vang vọng trong đầu Tần Mệnh, một câu vừa đứt, giống như tương liên, lại không hề tiếp tục.
Thanh âm âm ầm như đại đạo, mộng cảnh lúc ẩn lúc hiện lại như hồi âm, huyền diệu đến thần bí.
Tần Mệnh nhìn không gian hư vô sâu xa, lại nhìn lên bóng lớn chống trời sâu trong dụng tâm thức, trầm mặc thật lâu, giống như có chỗ đốn ngộ, lại cái hiểu cái không.
Đây là chỉ dẫn? Hay là khuyên bảo! Cái gì gọi là thời không nghịch loạn? Cái gì gọi là Đại Diệt niết bàn? Làm sao... Hoang cổ loạn cục?
- Phụ thân...
Tần Lam cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Mệnh, nhẹ nhàng mà kêu gọi.
Tần Mệnh thoáng hoàn hồn, huyết văn trên mi tâm vô thanh tản ra, hình ảnh màu máu sâu trong ý thức cũng dần dần làm nhạt, chỉ để lại một câu lúc ẩn lúc hiện:
- Hậu nhân... Ta chờ ngươi tại Thiên Thu cung Cửu Nghi sơn...
- Phụ thân...
Trong ánh mắt xinh đẹp của Tần Lam nổi lên tí ti sương mù, vẻ mặt có chút mê mang, cũng có chút hoảng hốt, nàng nhè nhẹ nỉ non, bỗng nhiên một câu:
- Con không muốn chết...
- Ừm?
Tần Mệnh rốt cục cũng trọn vẹn thanh tỉnh, Tần Lam lại bỗng nhiên từ trên vai của hắn ngã xuống dưới.
- Lam Lam? Con làm sao vậy? Lam Lam!
Tần Mệnh tranh thủ thời gian ôm lấy Tần Lam, nhẹ giọng kêu gọi.
Tần Lam lại run run co rúc ở trong lòng bàn tay của hắn, biểu lộ rất thống khổ, suy yếu nỉ non lấy:
- Con không muốn chết... Con không được chết... Phụ thân... Cứu… cứu Lam Lam...
- Lam Lam!
Sắc mặt Tần Mệnh biến đổi, cưỡng ép chấn vỡ hư không, không để ý khe hở phát nổ cuồng liệt chìm ngập, càng bất chấp triệu hoán sâu trong hư không, ngạnh sanh sanh xông ra hư không.
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến hóa, cường quang đập vào mặt, hắn rớt xuống rơi vào dưới một mảnh vách núi.
Tần Mệnh bất chấp kiểm tra đây là nơi nào, tranh thủ thời gian kiểm tra tình huống.
Khá thân thể Tần Lam tốt, tình huống Tần Lam rất ổn định, cũng không có cái gì không bình thường, chỉ là tiểu nha đầu gọi thế nào cũng đều không được.
Tần Mệnh thoáng thở ra hơi, nhưng không dám khinh thường, cái tình huống đột nhiên này thật là quỷ dị. Hắn ngồi xếp bằng minh tưởng, ý đồ trao đổi cùng cái bóng lớn trong biển ý thức kia, nhưng bất luận hắn làm sao triệu hoán, không gian máu đều không có xuất hiện nữa, bất luận dùng biện pháp gì, cũng đều không có đáp lại.
Hắn quản không được cái gì ‘Thời không nghịch loạn, cổ kim giao thoa’, cũng bất chấp cái gì ‘Hôm nay suy bại, dẫn hoang cổ rình mò’, giờ này khắc này, trong đầu hắn chỉ có tiếng cầu cứu nhu nhược của Tần Lam, tỉnh lại lo lắng vẫn luôn chôn dấu trong lòng.
Rất có thể Tần Lam chính là nữ tử ở bên trong vùng đất lưu đày kia, nhưng mà từ thời đại loạn võ bay đến nơi này, trên trình độ nào đó mà nói, Tần Lam chính là nàng, nàng chính là Tần Lam!
Tần Lam gánh vác lấy sứ mạng gì? Lại sẽ tồn tại bao lâu? Tác dụng thật sự của huyết văn là cái gì, trong cơ thể Tần Lam có phong tồn lấy cái gì hay không?
Trước kia Tần Mệnh vẫn luôn có lo lắng, chỉ là mấy năm này, Tần Lam hoạt bát rộng rãi cùng tinh khiết đáng yêu, dần dần triệt tiêu băn khoăn lúc trước trong hắn, ngay cả Nguyệt Tình bọn hắn đều dường như quên đi lo lắng lúc trước.
Nhưng tình huống đột nhiên này hôm nay, dường như có một bàn tay lớn vô tình đem hư ảo trong giấc mộng Tần Mệnh kéo về thực tế, đủ loại nghi vấn lần nữa xoay quanh trong đầu, vài câu ‘Không muốn chết’ kia của Tần Lam càng là kích thích hắn thật sâu.
Ý thức nữ tử kia sẽ một lần nữa xuất hiện trong thân thể Tần Lam sao?
Linh hồn thời đại loạn võ sẽ một lần nữa chiếm lấy cái thân thể này sao?
- Lam Lam, tỉnh dậy.
Tần Mệnh nhẹ nhàng hô hoán, thanh âm lại có chút run run, hắn đã xem Tần Lam trở thành nhi nữ của hắn, nhìn nàng lớn lên, cũng đợi chờ nàng vui vẻ phát triển, nhưng nếu như thật sự bị cưỡng ép chiếm lấy ý thức, chẳng phải là... Chết?
Không được!! Tuyệt đối không được!!
Tần Mệnh tuyệt đối không cho phép chuyện như này phát sinh.
- Lam Lam, mau tỉnh lại.
Tiếng Tần Mệnh nôn nóng kêu gọi biến thành gầm nhẹ, ý thức cũng đang không ngừng mà gọi nữ tử thần bí kia về. Nhưng Tần Lam thủy chung hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại một mảnh ảm đạm, miệng nhỏ nhắn giống như chính thừa nhận lấy thống khổ nào đó.
Tần Mệnh thật sự sốt ruột, như là bàn tay lớn vô hình gắt gao nắm lấy trái tim hắn. Trong lúc bất tri bất giác, một giọt nước mắt thấm ra khóe mắt, nhỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tần Lam.
- Trả nàng lại cho ta!!
- Trả Lam Lam lại cho ta!
Tần Mệnh khàn giọng gầm nhẹ, con mắt bò đầy đường vân màu vàng. Trong chốc lát, thế giới ý thức bỗng nhiên biến thành màu đỏ như máu, vô biên vô hạn, vặn vẹo hỗn loạn, vô số huyết văn dữ dội lan tràn, hư ảnh nguy nga to lớn kia như thiên nữ, cao vút trong núi sông màu máu, hướng Tần Mệnh, vô thanh ngóng nhìn.