Chương 2754: Thay Đổi
Chương 2754: Thay Đổi
Tần Mệnh đang muốn quát tháo, lại làm sao đều phát không ra tiếng, tâm tình nôn nóng đều trong yên lặng nhìn nhau biến thành xoắn xuýt. Nàng là Tần Lam, Tần Lam cũng là nàng, nhưng mà tại hoàn cảnh sinh tồn khác nhau, năm tháng khác nhau. Các nàng là một người, lại là người khác nhau.
Nữ tử lạnh lùng một câu, vang vọng không gian ý thức.
- Biến cố đã hiện, muôn đời hàng lâm.
- Thời gian của các ngươi... Không còn nhiều...
Thế giới màu đỏ vô thanh phiêu tán, tất cả cảnh tượng cùng hư ảnh to lớn kia đều trong vặn vẹo hóa thành hư vô, chỉ có thanh âm lúc ẩn lúc hiện lưu lại trong đầu Tần Mệnh, quanh quẩn một chỗ thật lâu.
…
Biến cố đã hiện ?
Muôn đời hàng lâm ?
Tần Mệnh dùng sức lắc đầu, lại trông thấy Tần Lam đã trong tay hắn mở mắt ra, vụt sáng lấy đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời, hiếu kỳ nhìn hắn.
- Lam Lam ?
Tần Mệnh nhìn đôi mắt hồn nhiên trong suốt của Tần Lam, lại không dám xác định rốt cuộc là nàng, hay là nàng khác.
- Phụ thân, ngài khóc sao ?
Tần Lam nhưng thật giống như không biết vừa xảy ra chuyện gì, nhô ra bàn tay non mịn nhỏ bé muốn đi lau sạch nước mắt của Tần Mệnh.
Tảng đá trong lòng Tần Mệnh trùng trùng điệp điệp rơi xuống, dùng sức hôn hít lấy trán Tần Lam, nước mắt lại lần nữa lăn qua khóe mắt.
- Phụ thân không khóc, phụ thân nghe lời, Lam Lam bảo vệ ngài.
Tần Lam lại càng kỳ quái, nhưng vẫn là nhô ra bàn tay nhỏ bé, vỗ nhẹ cái trán Tần Mệnh.
Tần Mệnh nghẹn ngào nở nụ cười, lau đi vệt nước mắt, bưng lấy Tần Lam yêu kiều, thấy thế nào cũng đều xem không đủ, trong lòng tràn đầy sủng nịch cùng yêu thương. Một hồi có chuyện xảy ra trực tiếp kích thích nơi mềm mại nhất trong nội tâm Tần Mệnh, tất cả kiên cường cùng quật cường đều giống như trở nên yếu ớt không chịu nổi, cho đến sau lúc này, hắn mới biết được bản thân đối với Tần Lam có tình cảm sâu như vậy.
Tần Lam ngoan ngoãn mà ngồi, lượn quanh đôi chân nhỏ, ôm lấy bàn tay nhỏ bé:.
- Phụ thân, con xinh đẹp không ?
- Xinh đẹp!! Lam Lam nhà ta xinh đẹp nhất!
- Con nghe lời không ?
- Ngoan!! Thật biết điều!!
Tần Lam hì hì cười cười:.
- Con muốn ăn rồng!
- Ăn!! Muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu!!
Tần Lam một hồi hoan hô, lao về phía Tần Mệnh, dùng sức ôm lấy cổ của hắn:.
- Phụ thân tốt nhất.
- Lam Lam.
Tần Mệnh nhẹ nhàng vỗ tiểu gia hỏa.
- Ừm ?
Tần Mệnh vừa muốn hỏi nàng còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống:.
- Ta nướng thịt rồng cho con!
Không lâu sau đó, trong hạp cốc u nhã tĩnh mịch dâng lên đống lửa, Tần Mệnh phóng thích ra linh lực thúc dục lửa cháy bừng bừng, nướng lấy long trảo, hầm canh đuôi rồng.
Tần Lam như là tiểu tinh linh, vòng quanh hắn chạy tới chạy lui, một cái ý vị hỏi.
- Phụ thân, được chưa ?
- Chờ một chút, vừa mới bắt đầu đây này.
- Cho con một ngụm nhỏ, chỉ một ngụm nhỏ.
- Còn chưa chín đây này.
- Phụ thân, thơm quá a, con uống miếng canh, nếm mùi vị trước!
- Chờ một chút, lúc này mới vừa bỏ vào.
- Ta đói bụng lắm, ảnh hưởng phát triển này.
Nơi Tần Mệnh chấn vỡ hư không lao tới là mảnh núi rừng, may mà chính là ở gần Chiến Ca Bình Nguyên. Mới sáng ngày hôm sau, bọn hắn liền trở về Cẩm Tú vương thành, kiểm tra xem Yêu Nhi các nàng đang bế quan chiều sâu, sau đó đạp vào tế đàn, về tới trong Tu La điện.
Tần Mệnh đang nghĩ ngợi làm sao giải thích cùng Lãnh Thiên Nguyệt, thì Kim Long đã kéo lấy thân thể trọng thương trốn về đến!
Nơi Kim Long chạy ra hư không mặc dù cách Chiến Ca Bình Nguyên xa chút, nhưng vừa hay rất tốt không có gặp phải nguy hiểm gì, suốt đêm chạy thoát trở lại, vừa đến Tu La điện liền ngã xỉu ở đó. Toàn thân thương thế huyết nhục mơ hồ để cho tất cả mọi người chấn động, quả thực như là từ trong lôi trì đẩy ra, nhìn không ra oai hùng thần tuấn bất luận bình thường gì cả.
- Một nửa đuôi rồng kia đâu ?
Lãnh Thiên Nguyệt thật vất vả điều chỉnh tốt tâm tính, ý thức được vấn đề của mình, còn chuẩn bị chủ động tìm Tần Mệnh nói chuyện, nhưng đột nhiên chọc ra một chuyện như vậy, quả thực để cho nàng khó có thể chấp nhận.
- Mất.
Tần Mệnh vừa nói xong, Tần Lam ngồi ở trên vai hắn cũng rất chân thành nhẹ gật đầu, giòn giòn giã giã nói theo:.
- Mất.
- Các ngươi ăn hết ?
Lãnh Thiên Nguyệt bất luận bộ dáng hay là dáng người, đều vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp không gì sánh được, chỉ là khí chất quá lạnh, bất luận là thần thái hay là ánh mắt, đều lộ ra lạnh cùng ngạo vô tình như Thiên Đạo.
- Làm sao có thể!
- Nàng còn ợ một cái đây!
Vương Đạt đằng sau nhịn không được.
- Không có...
Tần Lam đóng chặt cái miệng nhỏ lại, tối hôm qua ăn xong, sáng nay trên đường trở về chậm rãi ăn một đường.
Tần Mệnh ho nhẹ vài tiếng, gạt ra nụ cười:
- Ta nhớ được lần thứ nhất lúc chúng ta gặp mặt, ngươi vẫn là nữ hài thật ấm áp, làm sao... trở thành như thế này ? Nữ tử a, vẫn là cười nhiều mới tốt.
Lãnh Thiên Nguyệt đến gần Tần Mệnh, lạnh lùng nhắc nhở:
- Coi như nơi này là nhà của ngươi, cũng không phải tất cả mọi thứ đều là của ngươi, muốn cầm thì cầm, muốn giết cứ giết. Đầu Kim Long kia ta nuôi mười năm, cũng có tình cảm!
- Cái này... Thật là ngoài ý muốn, ta xin lỗi. Như vậy đi, một nửa Kim Long coi như là quà ra mắt ngươi cho ta, những ân oán nhỏ quá khứ kia xóa bỏ, ta không truy cứu nữa, thế nào ?