Chương 2794: Chụp chết hắn (1)
Chương 2794: Chụp chết hắn (1)
Hắn ghép ra khí lực toàn thân muốn bò đi qua, thì chợt một thanh kiếm sắc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thổi phù một tiếng, xuyên thủng thân thể nữ hài, thân thể run rẩy của hắn lập tức cứng lại, đồng tử có chút phóng đại.
- Hai tiểu tạp chủng, còn có thể chạy, lão tử trọn vẹn đuổi theo hai người các ngươi nghìn dặm.
Một nam tử dáng người khôi vĩ, trên mặt khắc đầy hoa văn từ trên trời giáng xuống, khí thế bức người giống như là luồng khí lạnh tràn ngập núi rừng, kinh sợ thối lui bầy dã tượng cùng đám Vân Báo phụ cận. Hắn nhìn trước sau hai nam nữ tử toàn thân là tổn thương, nhếch miệng lên độ cong cười lạnh, đáy mắt hung ác nham hiểm lóe ra hàn quang.
- Rốt cục cũng bắt được các ngươi, xem các ngươi còn chạy chỗ nào!!
- Tiểu muội...
Nam tử khàn khàn la lên, thanh âm hơi như là ruồi muỗi, lại mang theo rung động yếu ớt.
Nữ hài vô lực nằm tại chỗ đó, kiếm sắc đánh xuyên qua thân thể, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, một hồi lâu, nàng mới suy yếu vô lực lệch đầu ra, con mắt trắng đen biến hóa ngơ ngác nhìn ca ca phía xa.
- Bang!
Nam tử khôi ngô chấn động năm ngón tay, phốc phốc rút kiếm sắc ra, trở lại trong tay hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, đầu lưỡi tinh hồng thè ra liếm qua máu tươi trên kiếm lạnh, từ từ thưởng thức, ôn hoà mỉa mai:
- Ngoan ngoãn nghe lời, ta bảo vệ các ngươi cả đời vinh hoa, nhưng nếu nhất định muốn không biết tốt xấu phản kháng. Các ngươi thật cho rằng có thể chạy thoát được Thánh Võ đuổi bắt?
Nữ hài run run đưa tay, muốn che miệng vết thương, lại ngăn không được máu tươi tuôn ra.
Ca ca giãy dụa muốn đứng lên, lại làm sao đều động không được nữa, trơ mắt nhìn muội muội nằm ở phía xa, lại bất lực, hắn thống khổ nằm rạp trên mặt đất, hai hàng huyết lệ tuyệt vọng chảy qua đôi má.
…
- Mỹ vị a... Mỹ vị...
Nam tử khôi ngô liếm láp vết máu nơi khóe miệng, vẫn chưa thỏa mãn quơ quơ kiếm sắc, chỉ tại ngực nữ hài:
- Tiểu nha đầu, Hoàng Tuyền Thánh kinh trong thân thể ai? Là ngươi, hay là ca ca ngươi?
Nữ hài nằm ngửa trên mặt đất, suy yếu lại chật vật, nhưng ánh mắt dài nhỏ lại vô cùng lạnh giá, còn có bình tĩnh làm lòng người vì sợ mà tâm rung động.
- Không sợ? Ha ha, ngươi so với ca ca kia của ngươi càng có gan.
Nam tử khôi ngô lạnh lùng cười cười, ánh mắt có chút ngưng trọng:
- Đáng tiếc a, có lá gan nhưng không có lực lượng. Ta không có thời gian lãng phí với các ngươi, Hoàng Tuyền Thánh kinh ở đâu? Là tự mình giao ra, hay là ta xé ra thân thể của các ngươi, tự mình từ từ tìm?
Trong dòng sông tràn ngập sương mù phía trước, mặt sông chấn động mất tự nhiên, nổi lên cơn lốc tinh mịn, một đầu Huyền Băng Thủy Tích chậm rãi đạp ra mặt nước, con ngươi lạnh giá dựng thẳng tập trung ‘Huyết án’ bên cạnh bờ, nó là bị mùi máu tươi hấp dẫn qua đến. Nhưng tại ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của nam tử khôi ngô nhìn xuống, nó lại lặng yên không một tiếng động lẻn vào đáy nước, yên lặng rời đi.
- Không nói lời nào sao? Ta đây liền tự mình ra tay.
Biểu lộ cùng ánh mắt của hắn đều lộ ra âm lãnh, hắn giống như không có tình cảm con người, mũi kiếm sắc bén lập tức đâm vào ngực nữ hài.
- Dừng tay!
Ca ca muốn la lên, nhưng thanh âm lại yếu ớt đến run rẩy, hắn đã đến cực hạn, ngay cả sức nói cũng không có.
- Thay đổi chủ ý? Ta đang nghe đây a.
Nam tử không có rút kiếm sắc đi, vẫn còn đứng ở nữ hài ngực, chậm rãi giao động, máu tươi tinh hồng tràn ra miệng vết thương, lan tràn ở trước ngực.
Nữ hài đã chết lặng, cắn răng chịu đựng lấy toàn tâm đau nhức kịch liệt, chậm rãi lắc đầu đối với ca ca.
Ca ca há to miệng, nhưng dưới ánh mắt thê lương của nữ hài, lần lượt muốn phát ra âm thanh, lần lượt cũng đều nuốt xuống.
- Ta... Thà rằng... Chết...
Nữ hài nhắm nghiền hai mắt, thanh âm khàn khàn rất nhỏ, lại lộ ra quật cường cùng kiên định. Toàn tộc chết trận, đều là thủ hộ Hoàng Tuyền Thánh kinh không rơi vào trong tay tử địch, nàng sao có thể vì một cái mạng của mình mà vứt bỏ? Đây là phản bội đối với toàn tộc. Nàng tình nguyện cùng một chỗ chịu chết, tình nguyện mai táng cùng Hoàng Tuyền Thánh kinh!
- Nhìn đến còn phải do ta tự mình ra tay a.
Nam tử khôi ngô hừ lạnh, kiếm sắc đột nhiên vẽ một cái xuống phía dưới, muốn xé ra thân thể nhu nhược của nữ hài.
- Dừng tay! Hoàng Tuyền Thánh kinh đã dung vào trong thân thể Lăng Huyên, nếu như nàng chết , Hoàng Tuyền Thánh kinh cũng sẽ cùng một chỗ biến mất.
Ca ca liều mạng toàn bộ khí lực nói ra một câu nguyên vẹn, ý thức một hồi hoảng hốt dữ dội, suýt chút nữa ngất đi.
- A?
Khôi vĩ nam tử có chút ngưng mi, đã dung hợp? Hắn nhìn con mắt nữ hài, nhưng nữ hài vẫn là bình tĩnh cùng lạnh lùng như vậy.
- Các ngươi... Không chiếm được Hoàng Tuyền Thánh kinh...
Ca ca cười lạnh, lại tác động thương thế, dữ dội ho khan, thanh âm run rẩy, giống như là muốn hít thở không thông. Nam tử đã trầm mặc một lát, kiếm sắc trong tay lần nữa đâm xuyên qua thân thể nữ hài.
- Cho hai người các ngươi lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn tự mình tế dâng ra, ta có thể cân nhắc cho các ngươi thống khoái! Thứ hai, ta mang các ngươi về, tóm lại có biện pháp tách ra, nhưng đến lúc đó các ngươi cũng không được nhẹ nhàng như vậy , có loại thống khổ gọi là sống không bằng chết, có thể tưởng tượng được đến không? Nói thí dụ như... Đưa vào hoa lâu? Một kẻ tiếp khách, một kẻ cùng xem!