Chương 2795: Chụp chết hắn (2)
Chương 2795: Chụp chết hắn (2)
Tiểu nha đầu này vẫn có chút tư sắc, nên sẽ được hoan nghênh, đến lúc đó nói không chừng ta còn có thể đi đến ủng hộ. Lại ví dụ , tìm khắp trời, tìm đến tất cả thân nhân có chút huyết thống quan hệ với các ngươi, khống chế hai tay của các ngươi, tự thân vung đao, từng bước từng bước giết chết?
Ca ca chậm rãi nắm chặt hai tay, móng tay tại mặt đất kéo ra năm vết cào.
Rốt cục ánh mắt bình tĩnh của nữ hài cũng lắc lư vài cái.
Tiếng cười âm trầm của nam tử vang vọng trong rừng rậm u lãnh.
- Có rất nhiều phương pháp, chúng ta sẽ từ từ nghĩ, nghĩ đến một cái dùng một cái, tóm lại để cho các ngươi mỗi ngày sống ở trong địa ngục, sống không bằng chết.
- Ngươi là... Súc sinh...
Ca ca suy yếu tức giận mắng, khóe mắt chảy xuống huyết lệ, thống khổ cùng tuyệt vọng để cho hắn hít thở không thông.
- Ngươi sẽ không thực hiện được!
Nữ hài nhắm mắt lại, run nhè nhẹ, cắn chặt hàm răng, làm lấy một quyết định khó khăn, cùng Hoàng Tuyền Thánh kinh đồng quy vu tận.
- Làm sao, muốn chết phải không? Ha ha, có ta ở đây, mơ tưởng!! Đừng lãng phí thời gian, hai lựa chọn, lập tức quyết định.
Nam tử khôi ngô thu kiếm lạnh thò tay liền muốn nắm lấy cổ nữ hài, bỗng nhiên, hắn chau mày, từ từ quay đầu nhìn rừng rậm phía trước.
Một đầu hổ trắng uy mãnh hùng tráng to lớn vậy mà không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại chỗ đó, chừng dài năm thước, cao hơn hai thước, toàn thân bắt đầu khởi động lấy một cỗ khí tức làm cho người ta run rẩy, con ngươi dựng thẳng đáng sợ kia đang lạnh buốt theo dõi hắn, đuôi cọp dài hai thước đang chậm rãi đong đưa.
Bên cạnh hổ lớn là một nam tử, mang theo một tấm mặt nạ màu vàng, trong bóng tối lộ ra tà khí đến lạnh giá.
- Ta là người của Thánh Vu Giáo, khuyên ngươi chớ xen vào việc của người khác! Có bao xa thì cút bao xa!
Nam tử khôi ngô nắm chặt kiếm lạnh, kỳ quái lại kinh hãi, hắn đều từ trên người nam tử mặt nạ cùng hổ lớn màu trắng kia cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ cực kỳ bức người, cỗ khí tức này vẫn còn chậm chạp tăng cường, mãnh liệt cuộn trào qua phía hắn.
Nam tử cùng nữ hài cố gắng mở ra tầm mắt nặng nề, nhìn về phía rừng rậm bên cạnh.
Tần Mệnh cùng Bạch Hổ là vừa rời khỏi bí cảnh, còn đi không đến một nghìn thước, vậy mà lại đụng phải một loại chuyện đáng ghê tởm như vậy.
Âm thanh nam tử đột nhiên nhấc cao lên, lạnh lùng nói:
- Ta đang nói với ngươi, điếc sao? Các ngươi cảnh giới gì, đỉnh phong Thánh Võ sao? Ha ha, bản thân cho rằng rất lợi hại ? Nhưng trêu chọc Thánh Vu Giáo, cũng chỉ có thể chạy trốn đến tận đẩu tận đâu. Ta lặp lại lần nữa, có bao xa thì cút bao xa.
- Rống!!
Bạch Hổ đột nhiên gầm nhẹ, giữ chặt móng vuốt sắc bén, lộ ra răng nanh, khí thế bức người đột nhiên tăng vọt mấy chục lần.
Nam tử vô ý thức kinh sợ thối lui hai bước, sắc mặt khó coi, trong chớp mắt, trái tim vậy mà run rẩy.
Đây là hổ gì, sát uy thật mạnh, có huyết mạch Bạch Hổ sao? Tuy nhiên hắn tâm tính cao ngạo, càng tự cao về bối cảnh hùng hậu, rất nhanh liền hoàn hồn.
- Coi tốt con mèo của ngươi! Làm tổn thương người khác, ngươi cũng đảm nhiệm được cái trách nhiệm kia.
Tần Mệnh nhướng mày:
- Chụp chết đi!
Bạch Hổ há miệng kêu gào, phun ra một mảnh hào quang như ngân hà mênh mông, khí tức sát phạt ngập trời, hơn mười gốc cây già phía trước trong nháy mắt nứt vỡ, lượng lớn đá lớn bay lên không lại hóa thành bụi mù, ngay cả hai huynh muội kia đều bị tung bay đi ra ngoài.
Sắc mặt nam tử kịch biến, đang muốn phản kháng, Bạch Hổ trong chốc lát đã xuất hiện tại trước mặt, tốc độ nhanh như là thiểm điện, nháy mắt đã tới, thân thể hùng tráng mang đến áp lực kinh hồn, như là biển gầm núi thét đập vào mặt.
Trái tim hắn hung hăng xiết chặt, bị vô tận sát uy chìm ngập, vậy mà quên cả phản kháng. Trong một cái chớp mắt, Bạch Hổ vỗ xuống móng vuốt đi, không có cho hắn cơ hội hoàn hồn, hổ trảo sắc bén với lực lượn trăm vạn quân, khí tức huyết sát càng là khủng bố.
Bành một tiếng trầm đục, huyết nhục tung tóe, một người đang thật tốt, trực tiếp đã biến thành mảnh vỡ tung bay đầy trời, chết không thể lại chết.
Một tiếng hổ gầm này, mảng lớn núi rừng đều trở nên sương trắng mênh mông, trong phạm vi mười dặm đều an tĩnh, tất cả Linh Yêu mãnh cầm đều bị cái cỗ uy năng đột nhiên kia cả kinh thấp thỏm lo âu, kinh hồn nhìn xung quanh, bất luận là bình thường hung hăng càn quấy hay là say máu, trong chốc lát đã không dám lộn xộn.
- Thánh Vu Giáo? Người này giống như gọi cái gì đó, có chút ấn tượng.
Ngọc Thiền từ rừng rậm hôn ám phía sau đi ra, nàng đã thu liễm Hắc Dực đáng chú ý, mang theo khăn che mặt, nhìn không ra dung nhan, càng nhìn không ra thân phận Thiên Dực tộc.
- Rất phiền toái?
- Quang Minh Thánh Địa, Trấn Thiên Hải Thành, Thánh Vu Giáo, đều là thế lực đỉnh cấp trong số lượng Nhân tộc không nhiều lắm tại Thương Huyền, địa vị Thánh Vu Giáo cùng Hoang Lôi Thiên không sai biệt lắm, thờ phụng Vu Tổ, tôn trọng Vu Đạo, tự xưng có được truyền thống Vu thuật cổ xưa nhất. Thế lực này vô cùng tà ác, ngay cả Yêu tộc đều không nguyện ý đơn giản trêu chọc, cho nên tại Thương Huyền làm việc vô cùng bá đạo.
Ngọc Thiền rất không hy vọng nhấc lên quan hệ cùng Thánh Vu Giáo, nhưng Tần Mệnh đã giết , cũng không cần phải nhiều lời những thứ khác. Trong mắt người ngoài Thiên Dực tộc bọn hắn thần bí tà ác, nhưng trên thực tế chỉ là làm việc cực đoan chút mà thôi, nhưng Thánh Vu Giáo này là thật thần bí cũng là thật tà ác.