Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2796 - Chương 2796: Lạnh Lùng

Chương 2796: Lạnh lùng Chương 2796: Lạnh lùng

Tần Mệnh cẩn thận kiểm tra tình huống thương thế của hai huynh muội kia. Có thể là thời gian dài trốn chết, tiềm lực con người đều tiêu hao lợi hại, tinh khí thần đều nhận đến tổn thương nghiêm trọng. Nhất là hai chân nam tử kia, tất cả xương cốt đều đầy rạn nứt, cơ bắp sưng tím, vậy mà còn có thể liên tục chạy như điên, cái này phải cần nghị lực cùng tín niệm cường đại cỡ nào, đổi thành những người khác, khẽ động rất nhỏ đều đau nhức toàn thân cứng ngắc.

- Biết bọn họ không?

Tần Mệnh lấy ra chút ít bảo dược trân quý đút cho hai huynh muội hôn mê này.

- Không có ấn tượng.

Ngọc Thiền lắc đầu, Thương Huyền Thiên đình kéo dài mấy vạn dặm, vượt qua tám phần đều là rừng rậm sơn mạch cùng sông ngòi hoang mạc, phạm vi Nhân tộc sinh tồn bên trong vô cùng phân tán, rất nhiều đều là chiếm giữ trong rừng sâu núi thẳm. Cứ việc Thiên Dực tộc quanh năm bơi lội tại các nơi Thiên đình, đa số thời điểm cũng là tại Thương Huyền Thiên đình, nhưng đối với nơi này hiểu rõ không có sâu như Thiên Đình khác.

- Hoàng Tuyền Thánh kinh ngược lại là có nghe nói qua, có nhiều chỗ xưng là Vạn Linh Độc Kinh, là dùng đến tu luyện độc thuật, nghe nói truyền thừa vô cùng rất xưa, nhưng truyền lưu đến bây giờ chỉ là chút ít tàn quyển, còn là bộ phận vụn vặt lẻ tẻ. Mặc dù uy lực to lớn, nhưng là vì có các loại không trọn vẹn, cho nên trong quá trình tu luyện nương theo nguy hiểm cực lớn, hơi không cẩn thận liền bị kịch độc cắn trả.

Ngọc Thiền nghe nói qua, lại cũng không phải quá hiểu rõ.

Tần Mệnh không có nghĩ nhiều, cứu người chỉ là thuận tay mà thôi.

- Nhìn hai người này thật đáng thương, đưa về bí cảnh đi.

- Cứu người có thể, nhưng đưa về bí cảnh chỉ sợ không được. Chúng ta làm không rõ ràng thân phân lai lịch của bọn hắn, nhưng Thánh Vu Giáo tuyệt đối không đơn giản, Vu thuật quỷ bí phức tạp, ngộ nhỡ bị men theo đuổi tới thì sao? Bí cảnh đối với chúng ta bây giờ mà nói là nơi ẩn thân duy nhất, người ở bên trong cũng đều đang tu dưỡng khôi phục.

- Quên đi, chờ bọn hắn tỉnh lại, chúng ta liền rời khỏi.

Một lúc lâu sau, thân thể hai huynh muội đều lần lượt giật giật, bởi vì thương thế quá nặng, ý thức vừa có chỗ khôi phục, đã bị đau nhức trong trong ngoài ngoài toàn thân kịch liệt sống sờ sờ đau đớn đến tỉnh lại.

- Lăng Huyên...

Ca ca vừa vặn mở mắt liền nôn nóng la lên, thanh âm khàn khàn khô khốc, sau khi nhìn thấy muội muội lẳng lặng nằm ở bên người mới nhẹ nhàng thở ra, chịu đựng lấy toàn thân đau nhức kịch liệt mà chuyển tới, có chút run rẩy mà nắm chặt tay của nàng.

Nữ hài cũng bị đau đớn đến tỉnh lại, nàng thoạt nhìn rất nhỏ bé yếu ớt, lại vô cùng kiên cường, hai đầu lông mày tụ lấy vài phần khí khái hào hùng, nàng cắn răng không có phát ra rên rỉ, nhưng thân thể mềm mại gầy gò lại không khống chế được mà có chút run run.

- Không cần khẩn trương, các ngươi đã an toàn.

Tần Mệnh ý đồ muốn trao đổi với bọn họ.

Một nam một nữ này vậy mà lập tức khẩn trương lên, giãy dụa rúc vào nhau, trong ánh mắt tất cả đều là chống lại cùng cảnh giác.

- Ta không qua.

Tần Mệnh ngừng tại nguyên chỗ, giơ lên tay, tỏ vẻ bản thân không có ác ý.

- Các ngươi tên là gì?

Nam tử cùng nữ hài đều không có trả lời, lạnh lùng mà đánh giá hắn, cũng nhìn Bạch Hổ cùng Ngọc Thiền bên cạnh. Nam tử còn không để lại dấu vết thử thử thân thể của mình, kiểm tra nhìn một cái xem còn có thể chạy hay không.

- Các ngươi tổn thương rất nặng, không nên lộn xộn.

Tần Mệnh lấy ra bình ngọc, ném tới dưới chân bọn hắn.

Nhưng hai người vậy mà đụng đều không có đụng, ngay cả ánh mắt đều không có nhìn đến bình ngọc, mà là dùng ánh mắt bao hàm cảnh giác nhìn bọn hắn, thân thể chồng chất vết thương thời khắc bảo trì căng cứng.

Tần Mệnh cùng Ngọc Thiền trao đổi ánh mắt, hai huynh muội này xảy ra chuyện gì, là thời gian chạy thoát hồi lâu hình thành thói quen, hay là thật xem bọn họ là người xấu.

- Chúng ta không có ác ý, chỉ là trùng hợp đi qua...

Tần Mệnh vốn còn muốn trò chuyện nhiều hai câu, nhưng nhìn bộ dáng của bọn hắn, cũng đành thôi.

Hắn cùng Ngọc Thiền nhẹ gật đầu, lại ở lại một canh giờ, chờ bọn hắn có thể đứng lên, mới rời đi cũng không muộn. Nếu như để bọn họ đơn độc ở lại chỗ này, dùng không bao lâu đã bị dã thú ‘Hưởng dụng’.

Bọn hắn không nói gì nữa, hai huynh muội kia cũng không nói thêm lời, ca ca hơi chút nhích lên trước, chắn trước người muội muội, hai người chứ như vậy nhìn chằm chằm, ánh mắt cảnh giác, cũng rất lạnh.

Tần Mệnh lại lấy ra chút ít linh quả, dùng linh lực đẩy ra phóng tới trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn là không có mảy may chú ý, bọn hắn như là hai bức tượng đá, co quắp tại chỗ đó vẫn không nhúc nhích, nhưng có thể nhìn ra được hai người đang vụng trộm điều dưỡng thương thế.

Sau nửa canh giờ, một cỗ khí tức hung thần đột nhiên từ sâu trong rừng rậm tràn ngập qua đến, khiến cho Bạch Hổ cảnh giác. Đó là một đám mây đen mạnh mẽ, trôi giạt tại rừng rậm núi sâu, tối tăm, lạnh giá, hòa với sát khí tử vong, những nơi mây đen đi qua, âm u không ánh sáng, muôn vật đóng băng, kết lên dày đặc tảng băng màu đen. Lượng lớn Linh Yêu hốt hoảng chạy thục mạng, hơi chút chậm trễ liền biến thành tượng băng, từ thân thể đến linh hồn đều bị đóng băng.

Cái đám mây đen kia vô cùng khổng lồ, kéo dài mấy nghìn thước, bao phủ một mảnh tĩnh lặng, nhưng nơi khác lại nhanh chóng hỗn loạn, mãnh thú chạy trốn, linh cầm phi thiên, như là xuất hiện tận thế.
Bình Luận (0)
Comment