Chương 2817: Xấu Hổ (2)
Chương 2817: Xấu Hổ (2)
Tần Mệnh gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.
- Nghìn vạn lần chú ý an toàn.
Ô Cương Linh đi, Tần Mệnh nhìn qua hải thành phương xa yên lặng suy nghĩ, làm sao bây giờ? Tốn hao cũng không phải biện pháp, nhưng không thể khống chế cục diện, hắn cũng không dám tùy tiện ra tay, nếu không chính là lấy mệnh Thiên Vương Điện cùng Thiên Dực tộc ra chơi đùa. Nơi này chính là Trấn Thiên Hải Thành, là bá chủ Nhân tộc có thể so với ba cung Tam Thánh Địa, trong hải vực mênh mông này, thực lực Mộ gia còn khả năng trở nên càng mạnh. Hắn mặc dù làm việc điên chút, nhưng đó là dưới tình huống có thể khống chế cục diện. Tình huống mù tịt giống như vậy, hắn cũng không dám đơn giản mạo hiểm.
Ngọc Thiền cùng Tần Mệnh đứng tại đỉnh núi, cân nhắc xem có thể dùng những biện pháp khác cứu người hay không. Gió lạnh thổi qua giương lên tóc dài phiêu dật của nàng, dưới lớp y phục phác họa ra dáng người thon dài hoàn mỹ, xinh đẹp lại không mất khí khái hào hùng, gợi cảm lại mang theo chút bướng bỉnh dã tính, cái trán trơn bóng ẩn hiện tuệ quang, con ngươi như thu thủy lưu chuyển lên tinh mang.
Bạch Hổ càng là oai hùng bừng bừng phấn chấn, khí thế uy mãnh, ngẩng cao đầu lên đứng tại phía trước Tần Mệnh cùng Ngọc Thiền, thân hình hùng tráng dài năm thước tuyệt đối không mập, mỗi đường cong đều có thể nói là hoàn mỹ, bắt đầu khởi động lấy khí tức mơ hồ muốn hiển hóa thành hình dáng hổ lớn, muốn gào thét non sông.
Mục Thanh Thiên trong Trấn Thiên Hải Thành đang bề bộn ứng phó trận hỗn loạn này, bất luận như thế nào cũng đều sẽ không nghĩ tới, giờ này khắc này, sâu trong núi rừng ngoài thành đang có ba ánh mắt đang theo dõi hắn, tính toán Trấn Thiên Hải Thành của hắn, tính toán trận hỗn loạn này, càng sẽ không nghĩ tới, ở bên trong ba ánh mắt này bắt đầu khởi động sát ý, thật sự khả năng hủy đi Trấn Thiên Hải Thành mà hắn sắp tiếp quản!
Liên tiếp hai ngày, Tần Mệnh cùng Ngọc Thiền đều đứng tại đỉnh núi trầm tư suy nghĩ, nhưng càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng phức tạp, trong đầu ngẫu nhiên nhảy ra mấy điểm quan trọng tự nhận là đặc sắc, nhưng rất nhanh liền phát hiện độ khó khi chấp hành lên, muốn thập toàn thập mỹ khống chế cục diện gần như không khả năng.
Đêm khuya ngày hôm sau, Tần Mệnh nghĩ đến đau đầu, cùng Ngọc Thiền nhìn nhau, đều lộ ra vài phần cười khổ.
Vẫn là đợi đã Ô Cương Linh đi, chỉ mong nó có thể có chút phát hiện mới.
Bọn hắn đi vào sơn cốc, dấy lên đống lửa, làm chút món ăn, từ từ nướng.
- Lôi Linh khôi phục thế nào?
Ngọc Thiền ngồi ở trước đống lửa, nhảy động hỏa diễm chiếu sáng lấy gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng, con mắt sâu xa, mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng u nhuận, ngũ quan vô cùng hài hòa, tổ hợp ra mỹ cảm kinh tâm động phách. Vẻ đẹp của nàng mang theo một loại dã tính, càng mang theo một loại gợi cảm thành thục.
- Theo như Ô Cương Linh nói, là tổn thương đến linh mạch, dưới tình huống bình thường cần thời gian ngủ say rất lâu mới có thể khôi phục. Tuy nhiên có Địa Sát Mẫu Thể ở đó, có lẽ khả năng giúp đỡ lên chút ít bận.
Tần Mệnh nằm ngửa dưới rễ cây cứng cáp, gối lên hai tay, nhìn Tần Lam cùng Hồng Hoang Cự Côn chơi đùa, Quỷ Đồng cũng khó khăn được đi ra buông lỏng xuống, chơi rất vui.
Một trận chiến Hỏa Vân Thiên, Lôi Linh điên cuồng rung động tất cả mọi người, bày ra thực lực càng làm cho người giật mình, không hổ là linh thể cổ xưa, thật muốn phát động uy đến trả là tương đương khủng bố, tuy nhiên một hồi điên cuồng dường như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng của Lôi Linh những năm này.
Khi trước Tần Mệnh đợi chờ lấy có thể mượn nhờ lực lượng Lôi Linh giúp mình tấn cấp, bước vào Thiên Võ Cảnh nhị trọng thiên, hiện tại xem ra trong một đoạn thời gian rất dài còn phải do hắn cống hiến Lôi Lực bản thân cho Lôi Linh. Tuy nhiên hết thảy đều đáng giá, chỉ cần Lôi Linh khôi phục, hắn bên này liền thêm một sức chiến đấu to lớn, hơn nữa đợi sau khi Lôi Linh trọn vẹn khôi phục cũng có thể lại phản hồi lực lượng Hoang Lôi cho hắn, đến lúc đó hắn thu hoạch ngược lại sẽ càng lớn.
- Đồng Ngôn thật bị ngươi ném ở Tu La điện, không có ý định triệu hồi đến?
- Bản thân xông họa, tự mình xử lý đi.
Tần Mệnh đều lười nghĩ đến chuyện Đồng Ngôn. Tuy nhiên tất cả mọi người rút lui, chỉ mình hắn ở lại đó, cảm giác khẳng định không dễ chịu, sau khi nghe được bọn hắn đại diệt Hoang Lôi Thiên cùng Hoàn Lang Thiên, không phải sụp đổ chính là phát điên, vừa hay có thể mài dũa sự chịu đựng của hắn.
- Ngươi cùng Yêu Nhi các nàng đã quen biết nhau bao lâu.
- Đồng Hân nhanh mười năm, Yêu Nhi vừa vặn mười hai năm, Nguyệt Tình nhanh ba mươi năm. Còn có Ngọc Chân, cũng là mười năm rồi.
Tần Mệnh nhớ tới nữ tử âu yếm, trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
Ngọc Thiền nhìn Tần Mệnh, đột nhiên hỏi:
- Các ngươi vì cái gì không có hài tử?
- Khục khục...
Tần Mệnh không có nuốt xuống một miếng nước bọt kia, đã sặc ho khan dữ dội.
- Ta thấy Nguyệt Tình nàng còn giống như không có...
- Dừng lại!
Tần Mệnh tranh thủ thời gian xua tay, sao lại hỏi cái vấn đề này xấu hổ.
Ngọc Thiền mặt giãn ra cười khẽ:
- Đã là người lớn, tùy tiện tâm sự, có cái gì không tiện. Tuy nhiên phạm vi ngươi đi săn rất rộng a, có đệ nhất mỹ nữ tông môn, có yêu nữ Bắc Vực, còn có công chúa Hoàng triều, về sau lại là trưởng nữ hải tộc, ngươi đi đâu đều loạn đó, vẫn không quên chừa chút tình.
- Tình đến sâu, không kềm chế được.
Tần Mệnh ha ha cho qua chuyện.
Ngọc Thiền ngược lại đến hào hứng, còn là lần đầu tiên thấy Tần Mệnh cường thế điên cuồng còn có lúc xấu hổ co quắp.
- Đến Thiên đình, không có ý định lại lưu cái tình? Có hứng thú đối với nữ tử Thiên Dực tộc chúng ta hay không? Chỉ cần ngươi hô một cái, ta bảo đảm sắp xếp đội lại để cho ngươi chọn.