Chương 2845: Nghịch biến (2)
Chương 2845: Nghịch biến (2)
Tai nạn! Kịch biến!!
Nghìn vạn gió bão cuộn trào mãnh liệt, sóng cả khôn cùng mênh mông cuồn cuộn.
Máu tươi! Thịt nát!
Đỏ lên non sông, đỏ lên đại dương bao la, đỏ lên cả bầu trời.
Kinh hồn! Rung động!
Rất nhiều mãnh thú bị thương, nghìn vạn cường giả hoảng sợ.
Ngay cả Hải Thần chiến khu cùng Thâm Uyên Cốt Long chém giết xa xa đều liên tiếp ngừng lại, phóng thích bình chướng thủ hộ lấy bản thể.
Lục Dực Thanh Bằng thống khổ giãy dụa, toàn bộ thân thể biến mất hơn một phần ba, còn là bộ phận phía trước, đầu trực tiếp nát bấy thành huyết nhục, hai phần ba thân thể phía sau thừa nhận trọng thương, quan trọng hơn là linh hồn đều suýt chút nữa bị tạc vỡ. Nó hốt hoảng lùi hết về phía sau, giận dữ vung vẩy cánh chim, kinh hồn khó định.
- Rống!!
Lượng lớn mãnh cầm rít gào khàn khàn, nứt vỡ sóng cả sôi trào mãnh liệt, liên tiếp bay lên trời, bảo vệ Yêu Chủ của bọn chúng.
- Ai chết? Ai tự bạo!
- Chẳng lẽ là Mục Thượng Tôn?
- Cùng ai tự bạo?
- Nhanh như vậy liền chấm dứt sao?
Bên ngoài hơn trăm dặm, thú triều cùng cường giả nôn nóng nhìn quanh, bức thiết biết rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Quang Minh Thánh Địa, Ma Thiên Ngữ, Long tộc vân vân..., đều sắc mặt ngưng trọng, bọn hắn ở rất gần, thấy rõ ràng một màn phát sinh kia. Mục Thượng Tôn vậy mà vọt tới trong đầu Lục Dực Thanh Bằng cho nổ? Dùng bọn chúng lịch duyệt đều hít vào từng ngụm khí lạnh, hình thể Lục Dực Thanh Bằng quá lớn, đột nhiên vỡ vụn tạo thành bão táp máu tươi, như là cơn mưa máu rơi vãi đầy trời, tuyệt đối là rung động trùng kích thị giác.
Bình chướng bên ngoài Trấn Thiên Đảo nát, năng lượng trùng kích nát bấy hơn mười dặm non sông trực tiếp thẳng đến hải thành, Mục Thanh Thiên chau mày, nhìn qua chiến trường xa xa. Vậy mà không có nổ chết? Đáng tiếc! Tuy nhiên dùng tình huống thân thể Mục Nguyệt Minh, có thể làm được loại trình độ này đã là cực hạn. Hơn nữa Lục Dực Thanh Bằng trọng thương, nên không dám ở lâu, nếu như nó quyết định rút lui khỏi, mãnh cầm cự thú dưới trướng nó cũng sẽ liên tiếp rút lui khỏi. Tứ đại Yêu Chủ uy hiếp tương đương giảm đi một cái.
Biển người trong thành hai mặt nhìn nhau, trong lòng đột nhiên có thêm vài phần sợ hãi. Lão thành chủ chết? Liền chết như vậy sao? Mặc dù giải quyết được Lục Dực Thanh Bằng, nhưng uy hiếp lớn nhất hẳn là Thâm Uyên Cốt Long, ai đi kiềm chế nó? Chẳng lẽ còn muốn để bọn người Mục Nguyên Cát hi sinh toàn bộ sao? Nhưng... Đám Yêu Chủ vẫn luôn gọi Mục Thượng Tôn là Mục Nguyệt Minh là có ý gì?
Bầu không khí trên chiến trường đột nhiên trở nên vi diệu, bất luận là Yêu tộc hay là hải thành, đều tạm thời ngừng chém giết lại.
Lục Dực Thanh Bằng bi phẫn biệt khuất, thân thể rách nát giàn giụa máu tươi, không thể không dùng năng lượng bảo vệ. Nó vốn kế hoạch là khống chế Mục Nguyệt Minh, sau đó thừa dịp hắn tự bạo nuốt trước, tuyệt đối sẽ là đại bổ. Thật không nghĩ đến bản thân lại bị nổ, thành thảm nhất chính là cái kia. Nó hiện tại hận không thể kéo lấy thân thể bị trọng thương giết vào Trấn Thiên Đảo, dùng huyết nhục tươi sống chỗ đó đến liệu bổ thương thế của mình. Nhưng bình chướng bên trong Trấn Thiên Đảo cũng rất chắc chắn, ba đầu Yêu Chủ kia càng là nhìn chằm chằm, nếu như mình trọng thương sắp chết, nói không chừng liền biến thành thức ăn cho chúng.
Cái này dù sao không phải là hành động kết minh gì, mà là một loại ước định mà thành ăn ý! Trước kia không phải không phát sinh qua chuyện đánh vào bản thân Yêu tộc loạn lên trước.
Liền tại thời điểm Lục Dực Thanh Bằng phẫn nộ do dự, một tình huống ngoài ý muốn xuất hiện.
- Lục Dực Thanh Bằng, chạy trở về nơi ở của ngươi, nếu không Trấn Thiên Hải Thành chính là mộ địa của ngươi.
Một âm thanh lạnh như băng đột nhiên từ sâu trong Mục phủ vang lên, cùng lúc không thế nào ngân vang, ngược lại lạnh giá trầm thấp, cũng đang vang vọng hải thành, truyền khắp biển trời, kinh động đến thú triều bên ngoài.
- Mục Thượng Tôn?
Chúng Thâm Uyên Cốt Long lập tức giật mình, thật không thể tin được nhìn lão nhân xuất hiện tại phía trên hải thành.
- Lão thành chủ? Đó là lão thành chủ!!
Tất cả mọi người Ttong Mục phủ phấn chấn hô lớn, chẳng lẽ người vừa chết trận thật là Mục Nguyệt Minh? Mục Nguyệt Minh không phải đã chết sáu năm trước rồi sao? Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
- Chuẩn bị nghênh chiến.
Thanh âm uy nghiêm của Mục Thượng Tôn mang đến cho tất cả mọi người Mục gia tự tin cùng kiêu ngạo không gì sánh kịp.
- Tuân lệnh!!
Hải thành sôi trào, tất cả mọi người như là đánh máu gà, hào tình vạn trượng, chiến ý dâng cao.
Lão thành chủ còn sống?! Hơn nữa Lục Dực Thanh Bằng đã bị quyết tuyệt, hải thành còn có cái gì để sợ hãi hay sao?
đám cường giả Nhân tộc xa xa trao đổi lấy ánh mắt ngưng trọng, tốt thay cho một tên Mục Thượng Tôn, tốt thay cho một tên Mục Nguyệt Minh, Mục gia đúng là không tiếc một cái giá lớn trọng thương Yêu tộc, sáng tạo hoàn cảnh phát triển an toàn cho Mục Thanh Thiên.
Mục Thượng Tôn hàng lâm đến trên một ngọn núi cao ở bên trong hải thành, núi cao ầm ầm sụp đổ, một cơn sóng lớn phóng lên trời, ngang trời hơn mười dặm tiến đụng vào Hải Thần chiến khu.
Hải Thần chiến khu khí thế trong nháy mắt bạo tăng, hào quang vạn trượng, mê quang xanh thẵm chật ních biển trời.
- Thâm Uyên Cốt Long, Hoàng Kim Lôi Man, Hải Mị, các ngươi trúng kế!
Chúng Thâm Uyên Cốt Long kinh hãi, lão già kia vậy mà không chết! Làm sao bây giờ? Lui về sao? Mục Thượng Tôn dung nhập Hải Thần chiến khu khẳng định vô cùng cường đại, mấu chốt là Mục Thượng Tôn sẽ hạ quyết tâm liều chết, đến lúc đó lại đến cái tự bạo, uy lực khẳng định cường thịnh hơn mấy lần so với Mục Nguyệt Minh, mặc kệ phá tại chỗ ai, cũng sẽ là cái uy hiếp trí mạng.