Chương 2904: Táng Hoa Vu Chủ (1)
Chương 2904: Táng Hoa Vu Chủ (1)
- Đây chính là chuyện quan trọng ngươi nói?
Táng Hoa giọng điệu lạnh lùng, nghe không được bất luận tình cảm gì, trong lúc vô hình sẽ mang lại cho người khác cảm giác áp bách rất mạnh. Sau khi Tần Mệnh hủy diệt Trấn Thiên Hải Thành liền thần bí mất tích, có thể là trốn đi tu dưỡng cùng tránh đầu sóng ngọn gió, hiện tại đã qua ba tháng, đi ra chuẩn đoán tình huống chẳng phải là rất bình thường. Bọn hắn đã cùng Tần Mệnh không có bất cứ quan hệ nào, hiện tại mục đích là tập kích Quang Minh Thánh Địa, khiến cho Thánh Địa tăng binh Phiêu Tuyết Hải Vực.
- Tần Mệnh bắt được ta, ép hỏi tình huống Vu Điện ta cùng Thất Nhạc Cấm Đảo! Ta lúc ấy rõ ràng đã rất cẩn thận, không nghĩ tới vẫn là bị hắn tập trung.
Trong kén cây, linh dịch trôi giạt, kỳ quang lập loè, Táng Hoa chậm rãi mở hai mắt ra.
- Ngươi trêu chọc hắn?
- Không có!! Ta chỉ là từ xa nhìn thoáng qua, cũng không thấy hắn chú ý tới ta, nhưng hắn vậy mà phục kích sau khi ta rời khỏi không lâu. Tần Mệnh còn có hận ý đối với Vu Điện, giống như cũng rất hiểu rõ đối với Thất Nhạc Cấm Đảo. Đúng, hắn vậy mà có thể làm cho linh lực toàn thân ta trong kinh mạch đột nhiên biến mất, thật giống như... Giống như cũng khống chế lấy Nguyên Linh áo nghĩa. Ta vội vã gấp trở về là muốn nhắc nhở ngươi, nhanh chóng làm chuẩn bị, một khi Tần Mệnh mang theo Thiên Vương Điện tiến hải vào vực càn quét, rất có thể sẽ phát hiện chúng ta.
Quang Minh Thánh Địa đối với chúng ta không có bất kỳ hiểu rõ, thậm chí cũng không biết chúng ta là ai, điều tra chẳng có mục đích, nhưng bọn người Tần Mệnh không như thế, bọn hắn biết rõ chúng ta, cũng hiểu rõ tình huống Thất Nhạc Cấm Đảo, nếu quả thật muốn tìm, dùng không bao lâu liền có thể tra được manh mối.
- Ngu xuẩn!
Táng Hoa quát lạnh!
Thanh Minh Vu Chủ bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn kén cây giữa không trung, ngu xuẩn? Táng Hoa còn chưa từng nói qua lời nghiêm khắc như vậy đối với hắn.
- Tần Mệnh nên giết ngươi, vì cái gì lại thả ngươi rời khỏi?
Thanh Minh Vu Chủ đương nhiên biết rõ Tần Mệnh có thể sẽ có mục đích gì, nhưng vẫn là biện giải cho mình:
- Ta có thể khẳng định Tần Mệnh không có đuổi qua đến, ta quấn ba ngày ba đêm, trước khi tới gần hải vực này nhiều lần xác nhận qua, tuyệt đối không có lưu lại bất cứ dấu vết gì.
- Ngươi quấn mười ngày mười đêm cũng vô dụng...
Táng Hoa lời còn chưa dứt, một thanh âm hùng hồn giống như là Lôi Đình vang vọng bên ngoài sóng cả tối tăm lạnh giá, xuyên thấu mây đen dày đặc, bao phủ Thất Nhạc Cấm Đảo, kinh động đến tất cả mãnh thú cùng cường giả.
- Táng Hoa! nam tử của ngươi đến, đi ra gặp mặt, hay là bản thân ta đi vào?
…
Thanh âm đột nhiên cùng uy thế cường thịnh để cho tất cả Linh Yêu cùng đệ tử Vu Điện cảnh giác, nhưng ngay sau đó cũng đều ngây ngẩn cả người.
Nam tử của ngươi?
Vô sỉ! Hạ lưu!
Dê xồm!
Ở đâu ra đồ hỗn trướng!
Sống chưa đủ?
Cũng dám khinh nhờn đảo chủ đại nhân cao quý của bọn hắn!
Đây quả thực là nhục nhã đối với toàn bộ Thất Nhạc Cấm Đảo!
Sau mấy hơi lặng ngắt như tờ ngắn ngủi, lượng lớn mãnh thú cùng đệ tử giận tím mặt, dồn dập nhìn hằm hằm tầng mây dầy đặc trên không trung.
Tam Nhãn Cự Linh Viên cùng các loại Thiên Võ dồn dập bừng bừng lên, đứng vững không trung, đằng đằng sát khí, hận không thể giết ra, xé sống cái loại không biết sống chết kia.
- Là Tần Mệnh? Tốt thay cho một thứ không biết xấu hổ!
Thanh Minh Vu Chủ trong cơn giận dữ, xông ra động lớn, bay thẳng lên đám mây. Mấy ngày hôm trước vừa hành hạ hắn, đảo mắt qua đến đùa giỡn Táng Hoa? Thật đúng là cái loại không biết sống chết! Thật cho là có Thiên Vương Điện liền có thể coi trời bằng vung? Nhưng hắn rõ ràng đã bỏ qua Tần Mệnh, làm sao hỗn đản này càng ngày càng xuất quỷ nhập thần!
- Tần Mệnh, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới giương oai.
Bên ngoài Thất Nhạc Cấm Đảo, thân thể Thôn Hải Thú đen kịt sắt thép biến thành màu xanh đậm, tại đáy biển tối tăm hiện ra u quang hoa mỹ, nhưng sát khí mênh mông cuồn cuộn lại để cho cả phiến đáy biển đều sôi trào lên bong bóng dày đặc. Nó với thân hình hai trăm thước như là cự long khổng lồ, rung động lòng người, đầu gần như nhìn không tới con mắt cái mũi gì, dường như đều chỉ có một cái miệng lớn, bên trong rậm rạp chằng chịt trên mấy trăm vạn cái răng nhọn, coi như là ngọn núi ném tới trong miệng nó chỉ sợ đều đảo mắt đều đã nghiền nát.
- Đường đường là Thôn Hải Thú đều thần phục tại Thất Nhạc Cấm Đảo? Ngươi không phải ngay cả Hoàng Kim Lôi Man đều không phục ư, làm sao lại nhận một nữ tử.
Tần Mệnh nhìn qua thân ảnh Thôn Hải Thú cực lớn, tại đáy biển tối tăm sâu xa càng lộ ra khủng bố, như là một đầu cự thú vực sâu, thân hình đáng sợ, khí tức khủng bố, làm lòng người hoảng sợ, ngay cả hắn đều có chút gánh không được sát khí đập vào mặt.
- Ta nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, rời khỏi nơi này.
Thôn Hải Thú mở ra bày ra cái miệng to lớn dữ tợn, bên trong cường quang hừng hực, rậm rạp chằng chịt răng nhọn từ trong miệng trực tiếp thẳng đến yết hầu, dường như ngay cả bên trong bụng đều là đầy răng, bên trong còn bắt đầu khởi động lấy lực lượng thôn phệ khủng bố. Nó mặc dù mạnh hơn so với Tần Mệnh rất nhiều, nhưng lại không hề muốn kết thù kết oán cùng đối phườn, tên tuổi Chiến Tranh Chí Tôn cũng không phải là tùy tiện mà có, tên nhân loại này có lấy tâm tính so với hung thú càng hung tàn.
- Đi vào hỏi chủ nhân của ngươi một câu. Gặp ta hay không không phải ngươi định đoạt.