Chương 2905: Táng Hoa Vu Chủ (2)
Chương 2905: Táng Hoa Vu Chủ (2)
Toàn thân Tần Mệnh sôi trào lấy mãnh liệt kim quang, xua tán lấy uy áp to lớn Thôn Hải Thú mang đến. Bạch Hổ đạp trên sóng cả đi đến bên người Tần Mệnh, lạnh lùng sát khí càng ngày càng mạnh mẽ, vờn quanh lấy nó dần dần hình thành một đầu hổ lớn khổng lồ, đứng ngạo nghễ tại đáy biển, uy nghiêm đến cường thế, nhìn hằm hằm lấy Thôn Hải Thú.
Cảnh giới bọn hắn đều không bằng Thôn Hải Thú, nhưng khí thế lại trọn vẹn không kém gì nó.
- Tần Mệnh, chớ quên thù giữa ngươi cùng Vu Điện, ngươi đến nơi này chính là tự tìm đường chết!
Thanh Minh Vu Chủ từ trong sương mù lao tới, đến nơi này, hắn cũng không sợ Tần Mệnh.
- Ngươi chính là Tần Mệnh? Chỉ bằng ngươi cùng một con ‘mèo trắng’, cũng dám đến trước mặt Thất Nhạc Cấm Đảo suồng sã! Nếu như bản thân ngươi không ngoan ngoãn cút ngay, sau này liền vĩnh viễn ở tại chỗ này đi!
Một nữ tử cao ngạo từ trong sương mù đi ra, đẫy đà xinh đẹp, môi son nhếch lên, mắt phượng trừng trừng, mang theo sự tàn nhẫn. Lớp váy dài màu đen làm nổi bật nàng ngọc trắng như tuyết, làn váy ngang eo có chút tung bay, ẩn hiện nàng cặp đùi đẹp trắng tuyết rất tròn kia.
Nàng là đệ tử Táng Hoa, An Linh Tê!
Một nữ tử mỹ diệu tuyệt lệ cũng từ trong sương mù đi ra, dáng người cao gầy xinh đẹp, áo tơ trắng bạc bó sát người hoàn mỹ phác họa ra dáng người thon dài, trước ngực khắc hoa văn Kim Phượng diễm lệ, mái tóc cắm ba cây trâm vàng, thêm một cỗ quý khí cổ điển. Nàng cũng là đệ tử Táng Hoa Vu Chủ mới thu nhận, vốn là quỷ tướng Vu Điện Mộ Dung Tuệ!
- Trong ân oán năm đó Vu Điện chúng ta tổn thất nhiều xa so với các ngươi, các ngươi cũng ba năm Vương Hầu, mà chúng ta hơn ba nghìn người! Vu Chủ giết Vương Hầu, từ lâu đã bị các ngươi giết! Dù cho chuyện xảy ra là do chúng ta, ân ân oán oán cũng nên kết thúc! Nơi này là Thiên đình, Thiên đình không có Vu Điện, chỉ có Thất Nhạc Cấm Đảo, nếu như ngươi bây giờ rời khỏi, có lẽ hai bên có thể có một khởi đầu mới, nếu như ngươi cố ý muốn khiêu chiến, Thất Nhạc Cấm Đảo chúng ta phụng bồi đến cùng.
Không kiêu ngạo không tự ti, lại không mất cường thế, Mộ Dung Tuệ dũng cảm giằng co với Tần Mệnh.
Thanh Minh Vu Chủ bọn hắn mặc dù đều nghiêm khắc giằng co, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, cũng là bảo trì khắc chế. Nếu như là tại nơi khác, không cần thiết nhân nhượng Tần Mệnh như vậy, nhưng hiện tại tình cảnh bọn hắn rất mẫn cảm, không nên bạo lộ, không thể không nhịn xuống lửa giận.
- Ta đến tìm Táng Hoa, không quan hệ với các ngươi.
Ánh mắt Tần Mệnh đảo qua những người trong sương mù này, cũng chú ý tới mãnh thú cường hãn chiếm giữ sâu trong sương mù. Nhìn đến lực lượng Thất Nhạc Cấm Đảo so với năm đó đã tăng cường hơn rất nhiều.
- Tần Mệnh, không nên rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Thanh Minh Vu Chủ nắm chặt hai tay, Hắc Viêm nóng bỏng bắt đầu sôi trào ở toàn thân.
- Nếu như nếu ngươi không đi, đừng trách chúng ta vô lễ.
Thanh âm Thôn Hải Thú hùng hồn mênh mông cuồn cuộn, rung động lắc lư lấy sóng cả. Nó là không hi vọng lên xung đột cùng Tần Mệnh và Thiên Vương Điện nhất, nhưng nếu như Tần Mệnh thật không biết tốt xấu, nó không ngại nuốt hắn khống chế hắn trước, để tránh gây ra phong ba càng lớn, khiến cho Quang Minh Thánh Địa chú ý.
Tần Mệnh đột nhiên nâng cao thanh âm :
- Táng Hoa, nếu ngươi không ra, ta sẽ giết tiến vào.
- Liều lĩnh!!
Thôn Hải Thú quyết định tiên hạ thủ vi cường, miệng lớn toàn diện mở ra, lực lượng thôn phệ khủng bố cuộn sạch sóng cả.
Nhưng mà...
Tần Mệnh biến mất ngay tại chỗ, trong chốc lát xuất hiện ở bên ngoài vài trăm trượng, đúng lúc là sau lưng Thanh Minh Vu Chủ, An Linh Tê cùng Mộ Dung Tuệ. Mặc dù đưa lưng về phía bọn hắn, nhưng khí thế hùng mạnh vẫn là để cho trái tim tinh thần bọn hắn đều là run lên.
Cái gì?
Sắc mặt ba người khẽ biến, khoảng cách gần nghìn trượng làm sao nói xuất hiện liền xuất hiện? Hơn nữa không có bất kỳ năng lượng chấn động! Bọn hắn âm thầm căng thẳng, không dám vọng động. Huyết Lôi của Tần Mệnh danh chấn Thiên đình, một khi dẫn bạo, uy lực khủng bố tuyệt đối có thể đem ba người bọn họ xé thành mảnh nhỏ, hơn nữa rất có thể là trong chớp mắt.
Thôn Hải Thú tức giận, vậy mà để cho Tần Mệnh không coi vào đâu chạy mất?
Tần Lam trên vai Tần Mệnh le lưỡi với Thôn Hải Thú, hô, côn trùng xấu! Cũng dám rống cùng ta!
- Rống!!
Tam Nhãn Cự Linh Viên cùng các loại mãnh thú trong sương mù chiếm giữ toàn bộ gầm thét, âm triều như là thủy triều chân thật mênh mông cuộn trào mãnh liệt, rung động lắc lư lấy sương mù trầm trọng dày đặc, nhưng cảm thụ lấy khí thế mãnh liệt của Tần Mệnh, cùng với hắn uy hiếp đối với ba người Thanh Minh Vu Chủ, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới Tần Mệnh lại dám tại trước mặt nhiều người như vậy chủ động xuất kích, hơn nữa toàn thân đang bắt đầu khởi động Huyết Lôi dường như càng ngày càng cường thịnh, càng ngày càng đậm hơn. Đầu Bạch Hổ kia trực tiếp đứng ở sau lưng Thanh Minh Vu Chủ, chậm rãi kéo căng móng phải đang từng chút một giơ lên, răng nanh hiện ra hàn quang, để cho Thanh Minh Vu Chủ đưa lưng về phía nó toàn thân rét run, lại không dám lộn xộn.
Mộ Dung Tuệ coi như tỉnh táo, môi son khẽ mở, thản nhiên nói:
- Tần Mệnh, ngươi làm một quyết định vô cùng ngu xuẩn. Thật cho rằng có thể dùng ba chúng ta uy hiếp toàn bộ Thất Nhạc Cấm Đảo ư, thật nghĩ đến ngươi có thể đơn giản giết ta sao à. Nhìn sương mù trước mặt ngươi một cái, chỉ cần chúng bao phủ ngươi, linh lực toàn thân ngươi sẽ biến mất hầu như không còn, yêu thú bên trong sẽ ở đánh về phía ngươi trước tiên.