Chương 292: Du Hồn (1)
- Ngươi ở lại chỗ này.
Mộ Bạch trưởng lão rời khỏi đình viện, nhìn sâu trong núi cao mây mù lượn lờ, nơi đó năng lượng ba động vô cùng kỳ quái, mơ hồ có thể nhìn thấy từng đàn linh điểu kinh phi chạy trốn.
Là phương hướng tông chủ bế quan sao, xảy ra chuyện gì?
- Sư phụ, xảy ra chuyện gì sao?
Nguyệt Tình đi theo đi ra.
Mộ Bạch trưởng lão ngưng mắt một lát, năng lượng ba động cổ quái rất nhanh tiêu tán.
- Không có việc gì, chúng ta tiếp tục, thiếu chút nữa.
Mộ Bạch trưởng lão không nghĩ nhiều, lại trở lại trong đình viện tiếp tục luyện hóa linh bảo tông chủ đưa cho hắn, từ bên trong hấp thu võ pháp chuyển vào trong ý thức của Nguyệt Tình.
Nguyệt Tình ngưng thần ngồi xếp bằng, tiếp nhận truyền thừa võ pháp phức tạp, chúng nó giống như là ngàn vạn tinh linh, từng đám từng đám tràn vào ý thức của nàng, võ pháp cổ xưa này vô cùng phức tạp, cũng tựa hồ để cho bản thân mang theo năng lượng mạnh mẽ, không ngừng trùng kích ý thức Của Nguyệt Tình.
Nàng đã kiên trì nửa ngày, sắc mặt tái nhợt, trán treo đầy mồ hôi.
Hồi lâu, Mộ Bạch trưởng lão vững vàng luyện hóa linh bảo, đem tổ truyền thừa cuối cùng chuyển vào trong ý thức của Nguyệt Tình.
Nguyệt Tình đắm chìm trong minh tưởng, toàn tâm toàn ý tiếp nhận truyền thừa.
Mộ Bạch trưởng lão làm bạn trong chốc lát, quan sát trạng thái của Nguyệt Tình, để tránh xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng mà... Trong lòng vẫn có chút kỳ quái, liền đứng dậy rời đi, muốn đi xem tông chủ nơi đó có phải thật sự xảy ra chuyện hay không. Tuy nhiên trước khi rời đi, hắn vẫn là cẩn thận bày ra cấm chế, đem biệt viện của Nguyệt Tình trong ngoài bảo vệ, để tránh bị người ngoài quấy nhiễu.
Bí cảnh nơi tông chủ đã kết thúc chiến đấu.
Tông chủ Thanh Vân tông bị năm sợi xích xuyên thủng thân thể, trói ở trên cột đá trong động phủ, thống khổ rên rỉ:
- Các ngươi không giấu giếm được, các ngươi sẽ hối hận...
- Hối hận hay không đều không liên quan gì đến ngươi, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là tông chủ Thanh Vân tông nữa, ngươi cũng không nhìn thấy ngày ta hối hận.
Đại trưởng lão nhìn tông chủ trọng thương sắp chết, rốt cục có thể yên lòng. Tuy rằng nháo ra chút động tĩnh, tóm lại là không có gây ra oanh động quá lớn.
- Hiện tại đi Dược Sơn.
Mãng Vương không muốn trì hoãn, tốc chiến tốc thắng, mới có thể giảm thiểu nguy hiểm.
Lúc này một vị trưởng lão bỗng nhiên nhắc nhở Đại trưởng lão:
- Mộ Bạch trưởng lão đã trở lại.
- Khi nào?
Đại trưởng lão nhướng mày.
- Ngay ngày hôm qua, sau khi trở về liền tới tông chủ nơi này, nói đến rất muộn mới đi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Mãng Vương và Diêm Lâu không tốt,.
- Không vội vàng. Chúng ta có thể có khách.
- Ai?
- Vân Mộ Bạch.
- Vân Mộ Bạch là ai?
- Trưởng lão trong tông chúng ta, Thánh Võ cảnh!
- Là nguy hiểm, hay là có thể mượn sức?
- Hắn là một phái trung lập, mặc kệ sự vụ trong tông, thường xuyên ra ngoài vân du.
Đại trưởng lão đề nghị lưu lại chờ một chút. Những trưởng lão khác có thể sẽ không phát hiện nơi này dị thường, nhưng lấy thực lực của Vân Mộ Bạch, có thể sẽ có hoài nghi.
Nếu mà Vân Mộ Bạch lại đây, thấy rõ ràng trực tiếp giết chết, nếu mà hắn không tới, nói rõ hắn không có nghi ngờ.
Mộ Bạch trưởng lão đi tới bí cảnh tông chủ bế quan, nhưng hắn không có vội vàng lên núi, đứng ở chân núi lẳng lặng nhìn lên đỉnh núi.
Trên núi đang ẩn núp rất nhiều cường giả đến từ Hoàng Phong cốc cùng Mãng Vương phủ, bọn họ tận khả năng ẩn giấu khí tức, tụ tập ở phụ cận đỉnh núi.
Mãng Vương cùng Yến Lâu đều ở trong động phủ thiết lập bình chướng, ngăn cách khí thế của bọn họ, chờ đợi Vân Mộ Bạch.
Bọn họ làm vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn đánh giá thấp Vân Mộ Bạch.
Vân Mộ Bạch lẳng lặng đứng trong rừng rậm dưới chân núi một lát, môi răng rung động:
- Du hồn!!
Một luồng khí vô hình từ trong cơ thể chậm rãi bay ra, giống như một bóng người trong suốt, quay đầu lại nhìn thân thể mình, nhẹ nhàng đi lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi, Mãng Vương, Yến Lâu, Đại trưởng lão, cùng với cường giả ba phương đều lẳng lặng chờ đợi, nhưng ai cũng không chú ý tới một tia khí tơ đã bay đến gần.
Vân Mộ Bạch ở Thanh Vân tông là một tồn tại rất đặc thù, cũng không để ý tới sự vụ tông môn, cũng không cùng ai thân thiện, trước khi thu Nguyệt Tình làm trưởng lão, thậm chí rất ít khi ở lại Thanh Vân tông, cho nên đại đa số trưởng lão của Thanh Vân tông đối với hắn đều không có hiểu biết gì, chỉ biết hắn là Thánh Võ cảnh, thực lực gần với Đại trưởng lão.
Du hồn Vân Mộ Bạch dừng ở đỉnh núi, không có tới gần động phủ.
Nhưng đội hình ba đến năm trăm người đã làm cho hắn kinh ngạc, những kẻ này đều là cường giả lấy đâu ra? Vì sao lại tụ ở bên ngoài động phủ tông chủ?
Hắn lặng yên phiêu phù giữa không trung, nhìn động phủ, lại thủy chung không có đi vào.
Thật lâu thật lâu, đại trưởng lão trong động phủ gật đầu nói:
- Hắn hẳn là không chú ý nơi này, chúng ta nên đi.
- Xác định?
Mãng Vương rất cẩn thận.
Diêm Lâu nói:
- Nơi này là nơi tông chủ tu luyện, ra chút động tĩnh cũng bình thường, lại là ở chỗ sâu nhất tông môn, không có ai thật sự tới thăm.
Đại trưởng lão nói:
- Ta lưu lại vài người, nếu như Vân Mộ Bạch thật sự tới, cũng có thể giữ hắn lại. Chúng ta tốc chiến tốc thắng, sẽ sớm trở lại.
Bọn họ trước khi rời đi nhiều lần xác định tông chủ Thanh Vân tông thương thế rất nghiêm trọng, tránh không được xiềng xích, lần này vội vàng rời khỏi động phủ, mang theo đội ngũ chạy tới Dược Sơn.