Chương 2953: Người Xưa (2)
Chương 2953: Người Xưa (2)
Ba người Tử Viêm Tộc lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng đều đang cảm khái, nhìn cái tâm tính này, cái tính toán này của người ta, như thở dốc nhẹ nhõm tự nhiên, lão luyện a!!
- Ca ca, sao huynh lại tới Vạn Tuế Sơn?
Tần Dĩnh vẫn là cảm giác không chân thực đối với việc Tần Mệnh liền đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình như vậy, nàng chặt chẽ kéo cánh tay của hắn, sợ đây là một giấc mộng.
- Một hồi ngoài ý muốn, ta cứ tới đây. Đây là số mệnh.
Tần Mệnh mỉm cười.
- Chúng ta thật có thể rời khỏi nơi này sao?
- Tin tưởng ta, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.
- Ưm!!
Tần Dĩnh cho tới bây giờ đều tin tưởng Tần Mệnh, trên mặt tràn đầy nụ cười, rốt cục sợ hãi cùng bất an hai tháng qua đều rơi xuống.
Có ca ca ở đây, nàng liền an tâm.
- Ta đưa các ngươi đi một nơi trước, chuyện sau này đều giao cho ta.
Tần Mệnh thu toàn bộ bọn người Tần Dĩnh vào Vương Quốc Vĩnh Hằng, cùng Bạch Hổ đi tìm kiếm Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc.
Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc cùng xương cốt bình thường không có gì khác nhau, trong đống xương vô biên vô hạn rất khó phát hiện, không hiểu rõ người thậm chí không biết đó là bảo bối, nhưng trước kia Tần Mệnh từng hưởng dụng qua một lần, đối với cái hương vị đặc biệt kia vô cùng mẫn cảm, liền như Tiểu Tổ năm đó dù cách rất xa đều có thể cảm nhận được. Hơn nữa Hoàng Kim Tâm của Tần Mệnh hiện tại càng ngày càng lớn mạnh, đối với khí tức sinh mệnh đặc biệt càng mẫn cảm, cách hơn một nghìn thước đều có thể phát giác được.
Tần Mệnh tin tưởng chỉ cần đi qua nơi có Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc, tám mươi phần trăm cơ hội đều có thể phát hiện, nói không chừng còn có thể phát hiện một điểm suối nguồn sinh mệnh.
Liên tiếp ba ngày, Tần Mệnh bơi lội tại các nơi Hải Cốt, tìm kiếm Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc, cứ việc Vạn Tuế Sơn mai táng hàng tỉ hài cốt, tồn tại vô tận năm tháng, nhưng ‘Sinh mệnh tủy’ như Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc còn là vô cùng hiếm thấy, ba ngày bơi lội mấy trăm dặm, mới tìm được sáu gốc, tuy nhiên một gốc trong đó đã trọn vẹn thành thục, cao chừng nửa thước, để cho Tần Mệnh quả thực phấn khởi.
Hải Đường đem tất cả Sinh Mệnh Thủy trân tàng lấy ra toàn bộ, toàn lực luyện hóa bảo dược, trợ giúp bọn người Tần Dĩnh, Diệp Tiêu Tiêu khôi phục thọ nguyên, cũng giúp đỡ Tần Mệnh Bạch Hổ điều trị tuổi thọ.
Đám người Tần Dĩnh kỳ lạ trước hiệu quả của bảo dược, cũng kỳ lạ trước mảnh cung điện sinh cơ bừng bừng tại Vương Quốc Vĩnh Hằng này, bọn hắn càng rung động Tần Mệnh vậy mà lại mang theo một cái không gian to lớn đến như vậy.
Trong ba ngày, Tần Mệnh gặp rất nhiều người, nhưng bởi vì tinh lực đều thả trên việc tìm kiếm Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc, hắn tận lực phòng ngừa tiếp xúc với người khác, cũng không cùng người xung đột. Rất nhiều người đến từ Thiên đình sau khi nhìn thấy Tần Mệnh đều đầy kinh ngạc, đều không thể tin được, Chiến Tranh Chí Tôn uy chấn Thiên đình, cường sát tám phương vậy mà cũng bị thổi sang Vạn Tuế Sơn?
Ba ngày sau, Tần Mệnh may mắn phát hiện gốc Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc thứ bảy, lại ngoài ý muốn đụng phải đối thủ.
Một nam tử anh tuấn hùng tráng, khoác lên hắc y thô cuồng, khí thế mạnh mẽ phóng đãng bá đạo. Hắn từ trên trời giáng xuống, vừa vặn rơi vào trên một cái đầu lâu mãnh thú hơn mười thước, mà phía dưới có Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc Tần Mệnh muốn tìm.
Nam tử thậm chí có một đầu tóc bạc đáng chú ý, tán loạn xoã tung, cho người ta một loại khí thế dã tính phóng đãng. Hắn lập thể ngũ quan lãnh tuấn như đao khắc, trừng trừng hai mắt tụ lấy cuồng tính. Bộ ngực vạm vỡ, khí vũ hiên ngang, vác lấy một thanh chiến kích Tử Kim to lớn, đầu bộ sắc bén rét lạnh thấu xương, hàn quang lưu chuyển.
Tần Mệnh cho là hắn chỉ là đi qua, chủ động đứng ở bên cạnh, ra hiệu đối phương qua trước. Nhưng nam tử chẳng những không có đi, ngược lại đứng vững ở đằng kia, lạnh lùng nhìn Tần Mệnh.
Lao đến vì ta sao?
Trong đầu Tần Mệnh kỳ quái, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tay phải lại nhè nhẹ động lên, kích thích bao tay hoàng kim súc tích lực lượng:
- Vị bằng hữu kia, ngươi cản đường của ta.
- Đi vòng qua!
Âm thanh nam tử hùng hồn thô cuồng, toàn thân cơ bắp chậm rãi kéo căng, vậy mà nổi lên quang mang như đá cẩm thạch, tay phải nắm chặt tử kim chiến kích nặng nề to lớn, một cỗ chiến ý bức người cuộn trào mãnh liệt ra đến, mang đến áp lực nặng nề. Hắn có lấy cảnh giới Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên, khí thế kinh người, chiến ý đậm đặc, xem xét cũng không phải là loại lương thiện.
- Ngươi đạp lên đồ của ta dưới chân?
- Lấy đi.
Nam tử chấn lên đầu lâu khổng lồ dưới chân, gào thét lên bay về phía Tần Mệnh.
Bành một tiếng trầm đục, đầu lâu không đợi tới gần Tần Mệnh đã bị cương khí chấn vỡ, biến thành rải rác xương vỡ rơi vãi đầy trời. Tần Mệnh không xấu hổ không tức giận, cười nhạt một tiếng:
- Còn phải xuống tiếp, ta ở đằng kia mất một khối xương cốt.
- Lấy đi!
Nam tử lần nữa nhấc lên trên trăm khối xương, như là chiến mâu đánh tới Tần Mệnh.
Toàn thân Tần Mệnh chấn lên cỗ kình khí mãnh liệt, toàn bộ chấn vỡ xương trắng:
- Còn phải xuống nữa.
Nam tử mắt lạnh nhìn Tần Mệnh, ánh lạnh nhàn nhạt hiện lên:
- Oắt con, lá gan không nhỏ a, dám đùa tổ tông ngươi.
- Bằng hữu khẩu khí đủ cứng a, tổ tông cũng dám gọi loạn là, không sợ Vạn Tuế Sơn này lại thu ngươi?!