Chương 2954: Dương Đỉnh Phong (1)
Chương 2954: Dương Đỉnh Phong (1)
- Dùng bọn hậu bối các ngươi mà nói, lão tử là người của vạn năm trước! Tuy nhiên nếu ta có hậu bối như ngươi, ta tình nguyện đều đem tinh hoa phun đến trên tường. Hừ hừ, bên trái mang theo hổ, bên phải mang theo heo, cái phối hợp này như ngươi rất làm dáng a.
Nam tử khinh thường hừ lạnh.
Vạn năm trước sao?
Tần Mệnh kinh dị nhìn hắn, tỉ mỉ đánh giá, ba ngày qua tận lực phòng ngừa tiếp xúc với người khác, đây là người xưa đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác quái dị, người của vạn năm trước cứ như vậy sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn?! Vạn Tuế Sơn thật đúng là một nơi thần kỳ!
- Thái độ tôn kính chút cho ta, ta hưởng dụng qua mấy trăm hơn một nghìn nữ tử, đời đời con cháu vô số, nói không chừng nam hài nữ hài nào đó chính là tổ tông của ngươi!
Nam tử nhếch miệng cười lạnh, hắn càng cảm thấy rất thần kỳ, ta vậy mà cùng vạn năm sau người gom lại cùng một chỗ, còn là một đám một đám. Mỗi lần nhìn thấy những gia hỏa vạn năm sau này, hắn đều có một loại cảm giác quan tâm tự nhiên đến từ tổ tông sinh ra, trước kia giết người như ngóe, hiện tại cũng đến khắc chế, tận lực không giết người. Bởi vì nói không chừng một đao vỗ xuống chính là hơn nghìn đời tiểu tử con nào đó không chịu thua kém sinh sôi nảy nở.
- Quý danh của gươi??
Tần Mệnh thế nào cũng thấy làm sao thần kỳ.
Bạch Hổ đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nam tử, vạn năm trước a, thật hay giả?
- Họ Dương, tên Đỉnh Phong!
Nam tử có chút giương đầu, rất kiêu ngạo với tên của mình.
- Dương... Đỉnh Phong? Tốt thay cho một cái tên bá đạo lộ ra hào quang vạn trượng.
Tần Mệnh duỗi cái ngón cái.
- Đó là đương nhiên.
- Thật đáng tiếc, ta họ Tần, nên không quan hệ cùng tổ tiên ngươi.
Tần Mệnh không sợ giết tổ tông, bởi vì tổ tông đầu tiên của hắn là lão gia tử hai ngàn năm trước.
- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng nhi nữ nào đó của ta gả cho tên họ Tần, ngươi còn phải gọi ta tổ tông!
- Ngươi suy nghĩ nhiều. Tổ tông của ra, liền ở hai ngàn năm trước.
- Như thế nào đây, tổ tông ngươi từ trong viên đá bỗng nhiên xuất hiện hay sao? Làm trời làm đất còn có làm viên đá hay sao?
Ánh mắt Tần Mệnh một hồi quái dị, thật đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài, tên này thoạt nhìn dũng mãnh bá đạo, có thể nói là có chút... Bưu!
- Nếu như ngươi muốn nhục nhã tổ tiên ta như vậy, ta cũng không khách khí.
- Làm sao không khách khí pháp, ngươi là tay trái thả hổ, hay là tay phải thả heo?
- Ai nha! không có kết thúc? Lão tử là Bảo Trư, Ô Kim Bảo Trư! Quý tộc trong đám heo, hoàng tộc trong đám heo quý!
Ô Kim Bảo Trư nhịn không được, mở miệng heo ngậm miệng heo, heo cũng là có tôn nghiêm!
…
Dương Đỉnh Phong nhìn ánh mắt Ô Kim Bảo Trư tràn đầy khinh miệt:
- Trước khi ta đến nơi rách nát này, còn giống như chém chết qua một đầu Bảo Trư, nói không chính xác chính là tổ tông ngươi.
- Ngươi mở miệng ngậm miệng đều tổ tông, lão tử hôm nay liền bày bàn cúng tế ngươi. Gia hỏa vạn năm trước, thần khí cái gì? Tại thời đại chúng ta kia, ngươi đã sớm ngay cả xương cốt cặn bã đều không thừa. Ta cho ngươi biết, Trư đại gia ta nếm qua rất nhiều họ Dương, nói không chính xác liền có tử tôn ngươi.
- Ôi, khẩu khí đủ cuồng a! Trước khi ta đến nơi quỷ quái này giết một đầu, hiện tại không ngại lại giết một đầu, chờ ta rời khỏi Vạn Tuế Sơn trở lại vạn năm trước, nửa đời sau cái gì cũng đều không làm, liền giết heo!!
Dương Đỉnh Phong đột nhiên giương lên tử kim chiến kích, đâm về phía trước, một cỗ chiến ý cuồng bạo cuồn cuộn bầu trời, nhấc lên tro cốt như sóng to gió lớn, cả người khí thế đại biến, như là mãnh thú hoang cổ đang gào thét, ngay cả cặp mắt kia đều biến thành màu đỏ như máu, khí tức sát phạt rung động lắc lư Hải Cốt.
- Chúng ta không oán không thù, không cần thiết bởi vì mấy câu hô đánh hô giết, đều thối lui một bước, như thế nào?
Tần Mệnh ngăn cản Ô Kim Bảo Trư, người này khí thế rất thịnh, rất có thể không phải nhân vật bình thường.
Ô Kim Bảo Trư nhẫn lấy nộ khí không lại cùng hắn tính toán, nhưng vẫn là nhịn không được hừ lạnh:
- Thần khí cái gì? Vạn năm trước linh lực nồng đậm, trưởng thành đến Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên vẫn còn không như chơi, nếu như Trư gia gia ta trở lại vạn năm trước, tùy tiện liền chơi đùa đến Hoàng Võ.
Hoàng Võ? Chơi đùa? Sắc mặt Dương Đỉnh Phong phát lạnh:
- Tiểu tử, ngươi bình thường đều làm sao nuôi heo? Không cho ăn lương thực, chỉ rót nước sao?
Ô Kim Bảo Trư giận dữ:
- Lão tử cái này gọi là tươi ngon mọng nước, không phục đến cắn ta a.
- Thật có lỗi, không ăn phân.
- Rống!
Ô Kim Bảo Trư nổi giận gào thét, miệng đầy răng nanh, hai mắt đỏ tươi, dữ tợn đến khủng bố. Nó liền vượt qua phía trước hai bước, đất rung núi chuyển, hắc khí sôi trào hóa thành một quái vật to lớn đến hung hãn, ngửa mặt lên trời thét dài, âm động Hải Cốt.
Tần Mệnh bất đắc dĩ:
- Nếu không các ngươi đến bên cạnh đánh một chầu?
Bạch Hổ đều lui sang bên cạnh, ra hiệu Ô Kim Bảo Trư cứ việc lên.
Ô Kim Bảo Trư tích súc khí thế một hồi lâu, bỗng nhiên đè xuống, thôi, cảnh giới kém nhất trọng thiên, đánh không lại!
- Hô, Trư gia gia ta gần đây thân thể yếu, không chấp nhặt cùng ngươi.
- Hô!! Ngươi, ngươi, còn có con heo kia, đều cút cho ta chỗ xa xa, mảnh núi xương này tổ tông ta chiếm được!