Chương 2955: Dương Đỉnh Phong (2)
Chương 2955: Dương Đỉnh Phong (2)
Dương Đỉnh Phong khinh thường khi dễ người nhỏ yếu hơn so với hắn, càng khinh thường chém giết cùng một con heo, bằng không thì đã sớm mang theo chiến kích giết qua, nào có tâm tư phế nhiều lời như vậy.
- Ta lấy một khối xương liền đi.
Tần Mệnh cũng không cùng hắn tính toán, trước lấy được Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc mới là mấu chốt.
- Khối nào?
- Ngươi vừa rồi đã dẫm vào.
Dương Đỉnh Phong nhìn Tần Mệnh, lại nhìn dưới lòng bàn chân một cái:
- Tiểu tử, ngươi nghe nói qua Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc sao?
Tần Mệnh kinh ngạc, người này chẳng lẽ cũng là đang tìm Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc?
- Ôi! Còn thật xảo a, thì ra các ngươi cũng là lao đến khối Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc này.
Dương Đỉnh Phong lần nữa đánh giá Tần Mệnh, người có thể nghĩ đến Vạn Tuế Sơn có loại vật này cũng không nhiều, hắn hỏi qua rất nhiều thời đại này người trọn vẹn cũng không biết là cái thứ gì, chỉ có người của thời đại bọn hắn kia đang tìm kiếm khắp nơi. Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc hỗn hợp Sinh Mệnh Thủy có thể sinh ra tác dụng thần kỳ liệu bổ thọ nguyên, người tuổi càng lớn cảnh giới càng cao càng là có tác dụng. Nếu như thể chất trở lại thời đại tuổi trẻ, cũng không chỉ đơn giản là tìm về thọ nguyên, mà là toả sáng ‘mùa xuân tu luyện thứ hai’, về tới tuổi tu luyện tốt nhất, kẹt tại hàng rào nào đó nói không chừng liền có thể thuận lợi đột phá.
- Vật vô chủ, tới trước được trước.
Dương Đỉnh Phong đạp lên đống hài cốt dưới chân kia, hắn đã tìm được hai nơi sinh mệnh linh tuyền, chín gốc Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc, cái này đúng lúc là gốc thứ mười! Mặc dù cũng không phải trân phẩm gì, nhưng đủ để cho hắn sống lâu mấy trăm năm.
- Nếu là vật vô chủ, vậy thì người gặp có phần.
- Các ngươi đánh thắng được ta?
- Đánh không lại.
- Vậy thì nói lời vô dụng làm gì!
Dương Đỉnh Phong giương mắt lạnh lẽo nhìn Ô Kim Bảo Trư cảnh giới cao nhất, cảnh cáo nó một cái, chiến kích đột nhiên chấn động xuống đống xương dưới chân, nhìn dường như cuồng liệt, kỳ thật gắng sức khống chế, ầm ầm loạn hưởng, phá ra một cái hố to sâu ba mươi thước, đơn giản liền từ bên trong đào ra một gốc Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc, không có đợi Tần Mệnh qua đến thấy rõ bộ dáng đã bị hắn thu vào không gian giới chỉ.
Tần Mệnh có chút tiếc nuối, tùy tiện một ít khối liền có thể là mấy năm thọ nguyên, đều để mà vượt qua Linh Đan. Nhưng Dương Đỉnh Phong có lấy cảnh giới Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên cường đại, thật muốn đánh, bọn hắn khả năng một hiệp đều chống đỡ không được.
- Người vạn năm trước như các ngươi làm sao bị cuốn đến nơi đây? Có phải chỗ đó xuất hiện vết nứt hư không gì hay không?
- Ai không có việc gì xông vào vết nứt kia, tổ tông ta là bị Vạn Tuế Sơn đụng choáng luôn kéo vào.
Dương Đỉnh Phong nhớ tới tình cảnh lúc ấy liền biệt khuất, đang cùng hai nữ tử vuốt ve an ủi, còn kém cái khẽ run rẩy cuối cùng như vậy, Vạn Tuế Sơn đã ầm ầm hàng lâm, một mảnh sương mù úp qua đến, hắn liền hôn mê, khi tỉnh lại đã ngay tại Vạn Tuế Sơn mênh mông xương trắng, tuổi đều già đi hai mươi năm, cũng may điều trị trở về, còn trẻ hơn rất nhiều.
- Nhóm người vạn năm trước các ngươi đến đây, đều là cùng một niên đại, hay là có độ lệch?
- Tiểu tử ngươi rất nhiều vấn đề a.
Dương Đỉnh Phong quay người muốn rời khỏi, không có rảnh cùng một oắt con vạn năm sau nói nhảm, hắn phải nắm chặt thời gian tìm nhiều Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc một chút, nếu không dùng không bao lâu khả năng sẽ bị đào sạch trơn toàn bộ. Tuy nhiên, chưa có chạy ra vài bước, Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên đứng vững, quay đầu nhìn Tần Mệnh:
- Tiểu tử, trong tay ngươi có Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc?
- Đều là người đời tổ tông, chuẩn bị cưỡng đoạt hậu bối hay sao? Còn muốn cái mặt mo hay không!
Tần Mệnh lập tức cảnh giác, tùy thời chuẩn bị lùi hết về phía sau.
- Ngươi có mấy gốc? Cho ta hai gốc, ta đem chuyện ngươi muốn biết đều nói hết cho ngươi.
- Không cần. Cáo từ. Nhìn bộ dạng ngươi như vậy, vạn năm trước cũng không phải đại nhân vật nào, hỏi cũng là không hỏi.
- Vô tri! Đem tất cả người vạn năm trước trên Vạn Tuế Sơn tập hợp lại, nếu như có một người không biết Dương Đỉnh Phong ta, từ nay về sau ta mặc ngươi phân công, giúp ngươi chăn heo đều được!
Dương Đỉnh Phong hừ lạnh.
- Mẫu thân ngươi...
Ô Kim Bảo Trư suýt chút nữa bạo tẩu, còn chưa bao giờ ai dám nhục nhã nó như vậy.
Tần Mệnh hỏi:
- Thời đại kia của ngươi là hậu kỳ thời đại loạn võ hay là giai đoạn vừa mới bắt đầu trước.
- Ngươi ngu si sao? Giai đoạn hậu kỳ thời đại loạn võ đó là đời sau các ngươi, chúng ta còn có thể biết bản thân lúc nào chung kết, lúc nào kết thúc?
Tần Mệnh co khóe mắt lại:
- Thời đại kia của các ngươi, Cửu Nguy Sơn Thiên Thu Cung vẫn tồn tại sao?
Ừm??
Ánh mắt Dương Đỉnh Phong thoáng lắc lư, khinh miệt trên mặt từ từ tản ra:
- Thời đại vạn năm sau của các ngươi còn nhớ rõ Thiên Thu cung?
- Ta nhớ được, người khác... Nên quên lãng.
- Ngươi là ai??
Rốt cục vẻ mặt của Dương Đỉnh Phong cũng trở nên nghiêm túc, một lần nữa đánh giá Tần Mệnh.
Tần Mệnh cũng đang cẩn thận quan sát đến Dương Đỉnh Phong, xem ra Dương Đỉnh Phong cùng Thiên Thu cung có chút liên hệ, nhưng là kẻ thù hay là bằng hữu? Hắn cũng không hy vọng câu nói đầu tiên không may hỏi ra đến một kẻ thù.
- Họ Tần, tên Mệnh!
- Tần Mệnh? Tần Mệnh...