Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2956 - Chương 2956: Giết Yêu Điệp (1)

Chương 2956: Giết Yêu Điệp (1) Chương 2956: Giết Yêu Điệp (1)

Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, cẩn thận suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ:

- Ngươi chính là tên Chiến Tranh Chí Tôn kia? Cái người thường xuyên bị nghị luận trên Vạn Tuế Sơn chính là kia chính là ngươi a! Không đúng...

- Không đúng chỗ nào?

- Trong truyền thuyết ngươi bá đạo oai hùng, bên trái Bạch Hổ, bên phải Hắc Phượng, trước người sau lưng Địa Hoàng Huyền Xà. Hôm nay sửa như thế nào lại nuôi heo?

- Oa a a...

Ô Kim Bảo Trư nổi bão ngay tại chỗ, suýt chút nữa muốn bổ nhào qua, nó hồng hộc thở hổn hển, toàn thân lưu chuyển hắc quang, tròng mắt đều đỏ.



Tần Mệnh hỏi Dương Đỉnh Phong.

- Ngươi biết người của Thiên Thu cung?

Dương Đỉnh Phong hỏi lại:

- Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú đối với Thiên Thu cung?

- Tình cờ đạt được qua một ít trí nhớ, Cửu Nguy Sơn Thiên Thu Cung đến từ vạn năm trước.

- Từ nơi nào có được?

- Mộ!

Mộ... Là mộ của nàng sao?

Thần sắc Dương Đỉnh Phong hơi ảm đạm, nhè nhẹ một câu, nhưng thoáng qua lại khôi phục tự nhiên:

- Đều đã nhận được chút ít trí nhớ? Nói cho ta nghe một chút đi, tâm tình ta tốt nói không chừng giới thiệu cho ngươi chuyện vạn năm trước.

- Một ít trí nhớ lẻ tẻ, không có gì đặc biệt.

Dương Đỉnh Phong nhìn Tần Mệnh thật sâu, lại lưu ý tiểu nữ hài ngồi trên vai hắn. Không nhìn không chú ý, sau khi nhìn thoáng qua, Dương Đỉnh Phong nhướng mày, lại dán mắt vào tiểu nữ hài nhi nhìn nhiều mấy lần.

Ồ?? Là ta ảo giác sao? Bộ dáng... giống như nàng a!

- Thời đại kia của các ngươi, Cửu Nguy Sơn Thiên Thu Cung vẫn tồn tại sao?

- Cái này gọi là nói cái gì, đương nhiên tồn tại, hùng bá một phương, vạn dân kính ngưỡng.

- Quả thật??

Tần Mệnh khẽ nhíu mày, vẫn tồn tại? Không nên a.

Tần Mệnh đối với vết nứt hư không kỳ thật có chút phỏng đoán của bản thân, nhưng ở bên trong phần phỏng đoán này hẳn là sau khi nữ tử trong Thiên Thu cung kia bị ép hại, làm sao vẫn tồn tại?

- Đương nhiên là thật. Thời đại đó của chúng ta còn không có mấy người người dám rủa nàng chết.

Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên cảm thấy hứng thú đối với Tần Mệnh, trên người tiểu tử này giống như có chút quan hệ đến bí mật Thiên Thu cung.

- Thời đại kia của các ngươi rất hỗn loạn?

- Loạn võ loạn võ, các ngươi đã gọi là loạn võ, đương nhiên hỗn loạn.

Ô Kim Bảo Trư rốt cục đợi đến cơ hội phản kích, mỉa mai nói:

- Tại thời đại đó Hoàng Võ xưng bá, thiên hạ loạn chiến, Thiên Võ ngũ trọng thiên ngươi còn rất ngưu bức sao?

- Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên tại cái thời đại kia đều rất ngưu bức!

Lời này không đả kích đến Dương Đỉnh Phong, Thiên Võ Cảnh vĩnh viễn là một loại chuỗi sinh vật đỉnh cao, bất luận thời đại nào cũng đều là như vậy!

Tần Mệnh có thể mẫn cảm phát giác được Dương Đỉnh Phong đã bắt đầu cảnh giác, chuyện muốn hỏi từ từ nuốt xuống, vẫn là tìm những người xưa khác hỏi một chút.

- Hưởng dụng Ngọc Cốt Huyết Viêm Trúc của ngươi thật tốt, cáo từ!

- Cáo từ cái rắm, vĩnh viễn không thấy.

Ô Kim Bảo Trư hừ lạnh, thúc giục Tần Mệnh rời khỏi, đối với con khỉ lông trắng này không có bất kỳ hảo cảm nào.

Dương Đỉnh Phong đưa đôi mắt lăng lệ ác liệt sâu xa nhìn bóng lưng Tần Mệnh rời khỏi, trong lòng yên lặng tính toán một lát, lại vác lấy tử kim chiến kích theo sau.

- Ngươi lại muốn làm gì?

Ô Kim Bảo Trư lập tức cảnh giác.

- Ta đi con đường của ta, quản ngươi con heo ngươi đánh rắm mẫu thân cái gì?

Trong một cái động xương rộng rãi tĩnh mịch, Hoang Lôi sôi trào, khí tức bạo ngược, sắc mặt Lôi Chủ âm trầm, lần lượt muốn giơ lên lôi thuẫn nặng nề trước mặt, lại bị lần lượt chấn đến huyết nhục mơ hồ, cũng lần lượt như nổi điên mà gào thét.

Mặt ngoài lôi thuẫn gập ghềnh bất bình, như là mặt quỷ dữ tợn, thô cuồng đến uy nghiêm, để cho người khác kính sợ. Nó cao tới ba thước, lại đạt đến nghìn vạn tấn, là do một ngọn Đại Thiết Sơn nghìn trượng rèn luyện thành, ở bên trong vạn cổ lôi trì rèn luyện hơn sáu nghìn năm, tích tụ lực lượng Hoang Lôi khổng lồ. Nó là một cái lôi thuẫn, càng giống như là một cái Lôi Sơn khủng bố, có được lực lượng Hoang Lôi khổng lồ đến cường thịnh, lại còn có uy năng không thể phá vỡ. Mặc dù thủy chung không có đi vào Huyền Hoàng Bách Binh Bảng, nhưng trong suy nghĩ tộc nhân Hoang Lôi Thiên, nó có lấy tư cách tuyệt đối có thể so với đệ nhất Địa Bảng.

Trong lịch đại truyền thừa Hoang Lôi Thiên, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách giơ lên, hơn nữa phải tại Thiên Võ Cảnh lục trọng thiên trở lên, nhưng bây giờ...

- A a a...

Lôi Chủ gầm thét xung đến lôi thuẫn, muốn mạnh mẽ giơ lên, lại bị lôi thuẫn phá lên lôi triều vô tình tung bay, máu tươi rải đầy xương động.

Hơn mười vị tộc nhân Hoang Lôi Thiên quỳ gối trong động xương, run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt lại khó coi, nhưng không có có ai dám ra mặt khuyên nhủ Lôi Chủ. Bởi vì Lôi Chủ bọn họ kính sợ từ Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên đỉnh phong cao cao tại thượng một đường té Thiên Võ Cảnh tam trọng thiên, từ cao giai Thiên Võ liền rơi hai giai đoạn, rơi xuống sơ giai Thiên Võ. Đối với một bá chủ đã từng ngạo lập đỉnh phong Thiên đình, thống ngự toàn tộc lại chấn nhiếp tám phương mà nói, đả kích này không thể nghi ngờ là trí mạng, mà lôi thuẫn Lôi Chủ khống chế hơn mười năm vậy mà giơ đều giơ không dậy nổi.
Bình Luận (0)
Comment