Chương 296: Lùng bắt quy mô lớn (2)
- Không muốn giúp ai? Một kẻ ai cũng không giúp đỡ, đột nhiên xông tới nơi này cứu tông chủ?
Yến Lâu đã rất kiềm chế cảm xúc, nhưng ánh mắt vẫn càng ngày càng lạnh.
- Hắn không nên.
Sắc mặt Đại trưởng lão cũng rất khó coi, cho dù Vân Mộ Bạch tới, Triệu trưởng lão hẳn là có thể ngăn cản. Hắn đối với tài ăn nói của Triệu trưởng lão rất có lòng tin, bằng không cũng sẽ không lưu hắn đến thủ hộ động phủ. Nhưng tại sao điều này lại xảy ra? Chẳng lẽ Vân Mộ Bạch đã sớm đầu nhập vào tông chủ?
- Đại trưởng lão, ngươi không thông minh như ta nghĩ.
Giọng điệu của Mãng Vương không còn thân thiện nữa. Dựa theo đại trưởng lão giới thiệu lúc trước, bọn họ chỉ cần khống chế tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn là có thể vạn vô nhất thất, những thứ khác căn bản không cần băn khoăn, nhưng Vân Mộ Bạch đột nhiên đi ra hiển nhiên không đơn giản như bọn họ nghĩ.
- Trước khi đi Dược Sơn, ta đã nhắc nhở các ngươi, hắn sẽ là biến số.
Đại trưởng lão tranh luận cho mình một câu.
- Ngươi chỉ nói rằng có thể có một mối đe dọa!
Mãng Vương cường áp lửa giận, cũng hung hăng quét mắt nhìn Lãnh Sơn, trong giới thiệu của Lãnh Sơn cũng không nhắc tới Vân Mộ Bạch gì, chứ đừng nói Vân Mộ Bạch là biến số.
Lãnh Sơn theo bản năng khom người, thấp giọng giải thích:
- Vương gia, Vân Mộ Bạch những năm gần đây vô cùng khiêm tốn, cơ hồ không cùng tông chủ có kết giao, cũng không cùng các trưởng lão khác thân cận. Hắn là loại người rất lạnh lùng, không để ý tới thế sự, theo lý thuyết... Hắn không thể như vậy...
Mãng Vương giơ tay cắt ngang, không nghe giải thích, ánh mắt sắc bén nhìn đại trưởng lão:
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng hậu quả nếu như chuyện tnày bị iết lộ. Lập tức phát động tất cả lực lượng mà ngươi tin tưởng, tìm được chúng trước khi bọn họ chạy ra khỏi rừng Vân La.
Đại trưởng lão cũng biết tiếp tục tranh luận cũng không có ý nghĩa, nếu Vân Mộ Bạch lựa chọn tông chủ, vậy đi chết đi! Rừng rậm Vân La mênh mông mấy ngàn dặm, hắn trốn không thoát! Không ai trong số họ có thể trốn thoát!
- Rừng rậm Vân La là địa bàn của Thanh Vân tông các ngươi, các ngươi rất quen thuộc địa hình, do các ngươi dẫn dắt, chúng ta phối hợp.
- Ngươi lưu lại, trông chừng trưởng lão Dược Sơn.
Đại trưởng lão nhắc nhở Ngô trưởng lão, trước khi đi thì thầm:
- Giấu hắn đi, đừng để cho bất cứ kẻ nào tìm được hắn.
- Ngài yên tâm!
Ngô trưởng lão trịnh trọng.
Đại trưởng lão lập tức hành động, điều tập tất cả đệ tử thân tín có thể huy động, toàn bộ đều hướng về rừng rậm Vân La mênh mông, hắn thậm chí còn mở thú sơn Thanh Vân tông, phối hợp với các đệ tử lục soát.
Mãng Vương phủ, Hoàng Phong cốc, tất cả cường giả toàn lực phối hợp.
Đại trưởng lão, Mãng Vương, Yến Lâu tự mình tham gia tìm kiếm.
Bọn họ đều rất rõ ràng hậu quả nếu tiết lộ tin tức, nếu như chỉ là đại trưởng lão phản loạn, các tông khác sẽ không dễ dàng nhúng tay vào chuyện của Thanh Vân tông, cũng sẽ không xâm nhập điều tra. Nhưng nếu như là biết Mãng Vương phủ âm thầm sai khiến, chẳng khác nào Vương phủ hướng bát tông tuyên chiến, bảy tông khác tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Bọn họ phải tìm được Vân Mộ Bạch!
Quyết không thể để cho hắn còn sống chạy ra khỏi Vân La Sâm Lâm, càng không thể để cho hắn mang tông chủ đi.
Từ trên xuống dưới Thanh Vân tông đều oanh động, nhưng đệ tử bình thường lại không dám tùy tiện hỏi, chỉ là từ xa nhìn các đệ tử trung niên cùng Linh Yêu khắp núi rừng trào ra khỏi Thanh Vân tông, nghị luận sôi nổi.
Đám người Mộ Trình cũng đứng trên đỉnh núi, kỳ quái trước tràng diện hỗn loạn đột nhiên xuất hiện.
- Chẳng lẽ có người xâm lấn?
- Hay là trong rừng rậm có bảo vật hiện thế?
Đám người Đinh Điển bọn họ đi hỏi sư phụ của mình, bọn họ cũng đều kỳ quái.
Thanh Vân tông giống như một con hùng sư đột nhiên thức tỉnh, phóng thích khí thế ngập trời, hai ngàn cường giả, hai ngàn Linh Yêu, tạo thành một tấm lưới lớn săn bắt đáng sợ, rậm rạp tràn vào rừng rậm, lấy Thanh Vân tông làm trung tâm mở rộng với tốc độ cao.
Những đệ tử này của Đại trưởng lão đều quanh năm tu luyện trong rừng rậm Vân La, bọn họ đối với hoàn cảnh địa hình vô cùng quen thuộc.
Đám người Lãnh Sơn toàn lực phối hợp, dùng tất cả vốn liếng tìm kiếm tung tích Vân Mộ Bạch.
Vân Mộ Bạch không phải là người của mình, hắn mang theo tông chủ nửa chết nửa sống, chạy không nhanh, cũng rất dễ dàng để lộ hành tung.
Giờ này khắc này, Lăng Tuyết chạy như điên trong rừng rậm ẩm ướt sâu thẳm, nàng vẫn khó có thể tiếp nhận tai nạn đột ngột, càng không rõ là ai tập kích sư phụ.
Ý tứ trong lời nói của sư phụ rõ ràng là chỉ truyền thừa của chúng Vương.
Là chúng Vương truyền thừa bại lộ! Có người muốn cướp truyền thừa của Tần Mệnh!
Nhưng ngoại trừ tông chủ, ai sẽ biết? Chẳng lẽ là tông chủ miểu sát trưởng lão Dược Sơn? Hoàn toàn không thể.
Vậy sẽ là ai? Sẽ là ai!
Ai có thể xông vào Thanh Vân tông, ai có thể lặng lẽ vây quanh Dược Sơn?
Lăng Tuyết chưa bao giờ nghĩ nguy hiểm sẽ giáng xuống Thanh Vân tông. Nàng lớn lên ở Thanh Vân tông, Thanh Vân tông cường thịnh trong lòng nàng giống như một người khổng lồ nguy nga, đứng ở rừng rậm Vân La vô biên vô hạn, chấn nhiếp Bắc Vực mênh mông, mặc kệ là ai, muốn uy hiếp nó, xâm nhập vào nó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?