Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 295 - Chương 295 - Lùng Bắt Quy Mô Lớn (1)

Chương 295 - Lùng bắt quy mô lớn (1)
Chương 295 - Lùng bắt quy mô lớn (1)

Chương 295: Lùng bắt quy mô lớn (1)

- Lăng Tuyết…. Trốn đi... Nguy hiểm...

Thanh âm khàn khàn đứt quãng vang lên, thúc giục Lăng Tuyết.

- Sư phụ!

Ánh mắt Lăng Tuyết lắc lư, kinh nghi bất định.

Lúc này, bóng người trong rừng xung quanh lóe lên, giống như có người vọt tới chỗ nàng, mơ hồ còn có thanh âm truyền đến:

- Lăng Tuyết là ở dược viên này? Đừng phạm sai lầm.

Lăng Tuyết trước tiên bước ra dược viên, vọt vào trong sương mù.

Hai vị nam đệ tử trung niên lặng lẽ tới gần dược viên, trao đổi ánh mắt, trèo vào dược viên.

Bọn họ đều là đệ tử thân truyền của Đại trưởng lão, cũng là một trong những tâm phúc của hắn.

Đại trưởng lão biết rõ trưởng lão Dược Sơn cùng Lăng Tuyết thầy trò quan hệ thâm hậu, nếu trưởng lão Dược Sơn biết chuyện, Lăng Tuyết cũng có thể sẽ biết. Cho dù Lăng Tuyết không biết, cũng có thể dùng nàng uy hiếp trưởng lão Dược Sơn, nói ra bí mật của Vương quốc dưới đáy biển.

Cho nên Đại trưởng lão đặc biệt an bài hai vị đệ tử, lúc đỉnh núi bắt đầu rối loạn bí mật bắt được Lăng Tuyết.

- Lăng Tuyết sư muội, chúng ta đến thăm ngươi.

Hai vị đệ tử bước nhanh vào phòng, nhưng bên trong đã sớm trống rỗng.

Người đâu?

Không tốt!!

Sắc mặt hai vị đệ tử khẽ biến, sư phụ nhiều lần nhắc nhở, không tiếc bất cứ giá nào bắt được Lăng Tuyết, nếu không làm được, xách đầu gặp hắn.

- Chết tiệt, đuổi theo!

Hai vị đệ tử chia nhau xông vào rừng rậm, tìm kiếm Lăng Tuyết.

Các đệ tử Dược Sơn đều đã kinh động, đều vội vàng tụ tập về đỉnh núi, loại nổ vang đột nhiên lại kịch liệt này khẳng định không tầm thường.

Lăng Tuyết lớn lên ở Dược Sơn, nàng đối với từng ngọn cỏ cái cây ở nơi này đều vô cùng quen thuộc, tránh tất cả mọi người, trong thời gian ngắn nhất đi tới dưới chân núi. Nàng đang muốn quay đầu lại nhìn lên đỉnh núi, thanh âm sư phụ lại vang lên:

- Lăng Tuyết... Trốn thoát... Tìm Tần Mệnh... Nhắc nhở hắn ta... Có lẽ... Sắp bại lộ...

Đồng tử trong vắt lạnh lùng của Lăng Tuyết hơi co rụt lại, bại lộ?

Đúng lúc này, tiếng nổ lớn trên đỉnh núi đột nhiên dừng lại, nhưng mây mù vẫn đang dâng lên kịch liệt, giống như thủy triều chảy không ngớt, sương mù dày đặc cuồn cuộn cả tòa dược sơn đều hội tụ lên đỉnh núi, kịch liệt cuồn cuộn, thoạt nhìn vô cùng tráng lệ, lại làm cho trái tim Lăng Tuyết một lần nữa chìm xuống.

- Sống sót...

Trưởng lão Dược Sơn truyền đến nỉ non cuối cùng, thanh âm u u tán tận.

Sống sót?

Hai chữ nhẹ nhàng, lại giống như bàn tay to vô hình dùng sức nắm chặt trái tim Lăng Tuyết.

Thân thể mềm mại của Lăng Tuyết khẽ run lên, khóe mắt lệ rơi trong suốt, cuốn qua gương mặt tuyệt mỹ lạnh lẽo của nàng. Nàng cắn răng một cái, xách băng kiếm vọt vào rừng rậm, chạy về phía sau tông môn.

Ngay sau khi nàng rời đi, hai đệ tử đuổi theo, một trong số họ hơi nhún mũi, nhếch miệng cười:

- Là hương vị của nàng!

- Đuổi theo! Đừng để nàng chạy trốn.

- Yên tâm, nàng không thoát được bao xa.

Hai vị đệ tử theo mùi hương nhàn nhạt của Lăng Tuyết, nhanh chóng đuổi theo.

Đỉnh Dược Sơn!

Sương mù dày đặc cuồn cuộn hình thành một cái bình chướng, cách ly đỉnh núi cùng phía dưới, phòng ngừa đệ tử Dược Sơn xông vào.

Đại trưởng lão liên thủ với các trưởng lão khác khống chế linh hồn trưởng lão Dược Sơn, để cho hắn lâm vào hôn mê nặng, tránh tự sát.

Làm xong những thứ này, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhặt cánh tay trên mặt đất lên, biểu tình nào còn có nửa điểm tuấn tú, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.

Các trưởng lão khác vừa kinh vừa sợ, không nghĩ tới trưởng lão Dược Sơn lại kinh khủng như vậy.

Mãng Vương đạm mạc nói:

- Cánh tay ngươi chỉ bị đứt, cũng không có nát, hảo hảo điều trị còn có cơ hội khép lại.

- Ta có thể khép lại, không cần lo lắng thực lực của ta.

Đại trưởng lão cố gắng trấn định, không thể để cho bọn họ nhìn thấy mình mệt mỏi.

- Khống chế Lý tông chủ cùng hắn, Thanh Vân tông cơ bản chính là của đại trưởng lão ngươi. Chuyện kế tiếp ngươi tự mình xử lý, chúng ta không tiện ra tay. Cho ngươi nửa năm, sau khi ngươi khống chế Thanh Vân tông, đem cả Nguyệt Tình cùng Lăng Tuyết gả vào Mãng Vương phủ ta, công bố liên minh.

Mãng Vương nhắc nhở hắn.

Cuộc đột kích đã kết thúc, mặc dù không hoàn hảo, nhưng cũng không tệ.

- Còn có Mộ Bạch trưởng lão, giúp ta khống chế hắn.

Mãng Vương nhắc nhở:

- Ta xem ngươi vẫn là nghĩ biện pháp cảm hóa hắn đi, không cần đuổi tận giết tuyệt. Thanh Vân tông ngươi không có Lý tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn, thực lực đã bị hao tổn, không cần làm lãng phí vô vị nữa.

Đại trưởng lão chịu đựng đau đớn cụt tay:

- Trước tiên giúp ta khống chế hắn, ta mới có thể cảm hóa hắn.

Bọn họ lưu lại người khống chế Dược Sơn, sau đó dọc theo đường cũ trở về bí cảnh động phủ, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, bọn họ rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh.

Tông chủ Thanh Vân tông mất tích!

Trưởng lão thủ hộ cùng đệ tử toàn bộ đã chết!

Lấy thương thế của tông chủ, không có khả năng đào thoát.

Với thực lực của Triệu trưởng lão, cũng không có khả năng không có bất kỳ giãy dụa nào đã bị đánh chết.

Vì vậy... Vân Mộ Bạch đã tới rồi!

Yến Lâu vẫn tươi cười như trước, nhưng ánh mắt đã lạnh như băng như muốn giết người:

- Đại trưởng lão, hỏi ngài một câu, Vân Mộ Bạch kia rốt cuộc là ai? Cùng tông chủ có quan hệ gì?

- Hắn hẳn là ai không giúp.

Đại trưởng lão kiểm tra thi thể, vết thương đồng loạt đứt, toàn bộ là chém đầu. Chứng tỏ lúc Mộ Bạch giết người có tức giận, còn vô cùng quyết đoán.

Bình Luận (0)
Comment