Chương 294: Lăng Tuyết mau chạy trốn
- Bí mật thật sự của Vương quốc đáy biển là chúng Vương truyền thừa, nó ở trên người Tần Mệnh, Mộ Bạch, đáp ứng ta, tìm được Tần Mệnh, dẫn hắn rời đi! Nhanh lên!
- Tần Mệnh?
Mộ Bạch trưởng lão lần thứ hai cả kinh.
- Ai cũng đừng quản, cũng đừng quản ta, một ngày không chiếm được chúng Vương truyền thừa, đại trưởng lão cũng không dám giết ta. Bảo vệ Tần Mệnh quan trọng hơn, ngàn vạn lần đừng để Tần Mệnh rơi vào tay hắn.
- Ta mang ngươi đi!
Mộ Bạch trưởng lão vung kiếm chặt đứt xiềng xích tráng kiện.
- Đừng để ý đến ta, tìm được Tần Mệnh, mau!
Tông chủ suy yếu nỉ non, cả người máu chảy như thác đổ.
- Ta hiện tại cái gì cũng không hiểu, cùng nhau đi, trên đường giải thích.
Mộ Bạch trưởng lão đơn giản giúp tông chủ cầm máu, khiêng hắn lao ra khỏi động phủ:
- Chờ một chút, bọn họ là đi đuổi theo Tần Mệnh?
- Bọn họ hiện tại còn không biết chúng Vương truyền thừa ở trong tay ai, Mãng Vương cùng Yến Lâu có thể cũng bị hắn lừa gạt. Bọn họ bây giờ là đi giết trưởng lão Dược Sơn.
- Cái gì?
Mộ Bạch trưởng lão sắc mặt khẽ biến.
- Muộn rồi!! Đã quá trễ rồi. Tông chủ thống khổ rên rỉ.
- Hiện tại làm sao bây giờ! Mộ Bạch giọng nói sốt ruột, hắn hiện tại ngay cả tình huống cũng không rõ ràng lắm.
- Đi thôi. Tìm Tần Mệnh... Tông chủ nỉ non hai tiếng, lâm vào hôn mê.
Mộ Bạch trưởng lão cõng hắn rời khỏi bí cảnh, sốt ruột muốn đi cứu trưởng lão Dược Sơn, nhưng nửa đường đột nhiên cảm giác được năng lượng kịch liệt bộc phát ra trên đỉnh Dược Sơn, nơi đó mây mù ngập trời, chảy ngược trời cao, giống như dòng nước lũ cuồn cuộn, mãnh liệt giữa bầu trời và đỉnh núi, thanh thế vô cùng lớn.
Đã đánh nhau!!
Đã chậm? Thật sự đã chậm?
Động tĩnh Của Dược Sơn náo loạn rất lớn, các đệ tử Thanh Vân tông rất nhiều nơi đều bị kinh động, nhao nhao nhìn phương hướng Dược Sơn. Nhưng nhiều hơn là tò mò, không có ai tụ tập ở đó. Dược Sơn là một cấm địa thần bí, người ngoài nghiêm cấm tới gần, nhớ rõ một năm trước còn xuất hiện tiếng gầm gừ đáng sợ, hôm nay có thể là lại có quan hệ với cái kia.
Mộ Bạch trưởng lão chần chờ thật lâu, chung quy vẫn là không có đi Dược Sơn, chờ đến không sai biệt lắm liền kết thúc. Huống chi, một Mãng Vương, một Yến Lâu, một đại trưởng lão, thực lực đều vượt qua hắn, còn có mấy trăm cường giả, cho dù hắn đi, cũng không đoạt được trưởng lão Dược Sơn, ngược lại toàn bộ đi vào.
Hắn cõng tông chủ trở lại biệt viện của Nguyệt Tình.
- Sư phụ, ngài như thế nào...
Nguyệt Tình bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn huyết nhân trên lưng hắn:
- Tông chủ?
- Ta hỏi ngươi chuyện này, Tần Mệnh có phải chiếm được truyền thừa của Vương quốc đáy biển hay không?
Mộ Bạch trưởng lão nghiêm túc hỏi.
Nguyệt Tình chần chờ một hồi: - Vâng.
- Hắn đã đi bao lâu rồi?
- Trời vừa sáng đã đi rồi. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Không có thời gian giải thích, đi!
Mộ Bạch trưởng lão cuốn lên Nguyệt Tình, ẩn giấu khí tức nhanh chóng rút lui.
Dược Sơn chiến đấu bắt đầu đột ngột, kết thúc nhanh chóng.
Bọn họ vốn có kế hoạch dùng chiến thuật giống nhau đi đầu độc trưởng lão Dược Sơn, ai ngờ trưởng lão Dược Sơn khi nhìn thấy bọn họ trước tiên liền trực tiếp khai chiến, hơn nữa hoàn toàn là ôm quyết tâm phải chết, không để ý Yến Lâu ám sát, cũng không để ý Mãng Vương ngăn cản, đuổi theo đại trưởng lão một trận ngược đãi đánh, cuối cùng...
Trưởng lão Dược Sơn cả người đầy máu nằm ở trong vũng máu, hấp hối.
Đối mặt với tam cường liên thủ, thân thể già nua của hắn chung quy không thể vượt qua mười chiêu.
Mãng Vương cùng Yến Lâu trầm mặt đứng ở một bên.
Đại trưởng lão nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay trái lại bị đứt, máu chảy không ngừng, bị trưởng lão Dược Sơn bổ xuống.
- Ah!!
Đại trưởng lão phẫn nộ gầm nhẹ, khuôn mặt đều vặn vẹo, vốn vạn vô nhất thất vây giết, lại nháo thành như vậy.
Mãng Vương cùng Yến Lâu cau mày, cũng không phải là thay hắn thương tâm, mà là đang cân nhắc đại trưởng lão còn có tác dụng sao?
Một đại trưởng lão bán phế còn có thể chống đỡ Thanh Vân tông hay không? Mục đích của bọn họ liên thủ với Thanh Vân tông là coi trọng thực lực của Thanh Vân tông, có thể trợ lực bọn họ quấy rối Bắc Vực. Nếu như đại trưởng lão phế đi, tác dụng của Thanh Vân tông sẽ giảm đi rất nhiều, khả năng thành công của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
- Ta nghĩ ngươi là một con hổ, ngươi hóa ra là một con sói, một con sói điên rồ.
Trưởng lão Dược Sơn thống khổ nhắm mắt lại.
Tần Mệnh nhắc nhở hắn cẩn thận dưỡng hổ di hoạn, ai biết Thanh Vân tông lại nuôi một con sói a. Lại xâu chuỗi Mãng Vương phủ cùng Hoàng Phong cốc, Thanh Vân tông chẳng lẽ muốn hủy trên tay hắn sao? Nỗi đau cũ trên Dược Sơn lại càng đau đớn hơn, lỗi của ta, lỗi của ta a.
- Đừng để hắn ta chết! Ta có chuyện muốn hỏi!
Đại trưởng lão hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Lão già không biết tốt xấu.
Các trưởng lão toàn bộ vây quanh.
Lăng Tuyết đang bế quan trong phòng, củng cố cảnh giới nhất trọng thiên, lại bị tiếng nổ lớn trên đỉnh núi đột nhiên vang lên đánh thức.
Rất nhiều đệ tử tuần tra Dược Sơn cũng bị kinh động, nhao nhao nhìn lên đỉnh núi, ai dám ở chỗ này gây sự?
Lăng Tuyết ngưng mặt ngồi một lát, cầm băng kiếm lao ra khỏi phòng, nhưng đúng lúc này, một tiếng thì thầm khàn khàn vang lên bên tai nàng:
- Lăng Tuyết... Mau chạy... Mau chạy...
Sư phụ?
Đó có phải là giọng nói của sư phụ không?
Lăng Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nhìn hướng đỉnh núi mây mù dâng lên.