Chương 298: Mãng Vương thánh uy (2)
- Lăng Tuyết sư muội, ngươi là theo chúng ta, hay là muốn chơi chút ép buộc?
Một nam đệ tử cười hắc hai tiếng đột nhiên nổi lên, cầm đao chém đến Lăng Tuyết, trước tiên chế phục nàng, sau đó chậm rãi hưởng thụ.
- Sư muội, thành toàn sư ca đi.
Tên đệ tử kia trực tiếp nhào về phía Lăng Tuyết.
Ánh mắt Lăng Tuyết lạnh như băng, trực tiếp xách kiếm nghênh chiến, thà chết tuyệt đối không chịu nhục!
Tuy nhiên...
Phốc phốc! Phốc phốc!
Hai mảnh huyết quang chợt hiện ra, đầu hai đệ tử phóng lên trời, thân thể không khống chế được nhào tới tại chỗ, nghiêng người bay ra ngoài. Trên mặt bọn họ còn treo theo nụ cười, thân đầu tách rời.
Máu tươi rơi xuống phun nửa người Lăng Tuyết, nàng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn rừng rậm phía trước.
Ai?
Một nam tử cao gầy từ trong bóng tối đi ra, cầm trường kiếm đỏ rực sải bước đi tới, trên người cõng lấy một người toàn thân đầy máu, phía sau còn đi theo một vị nữ tử tuyệt mỹ.
Mộ Bạch trưởng lão? Nguyệt Tình?
Nhận ra người tới, trong lòng nàng buông lỏng, ý thức một trận choáng váng, thiếu chút nữa ngã nghiêng. Nàng từ lúc chạy trốn khỏi Dược Sơn một khắc cũng không dừng lại, cũng khẩn trương lo lắng, đã sức cùng lực kiệt.
- Sao ngươi lại ở đây?
Nguyệt Tình bước nhanh lên đỡ lấy nàng.
- Ta là...
Lăng Tuyết vừa muốn mở miệng, đột nhiên dừng lại ở đó, thẳng tắp nhìn huyết nhân trên người Mộ Bạch trưởng lão, tông chủ?
- Sư phụ ngươi đâu?
Sắc mặt Mộ Bạch ngưng trọng.
Lăng Tuyết hoảng hốt trong chốc lát mới bừng tỉnh:
- Có người tập kích Dược Sơn, sư phụ truyền âm bảo ta mau chạy, đi tìm Tần Mệnh. Tông chủ ngài... ngài làm sao vậy...
- Đại trưởng lão phản bội, cấu kết Mãng Vương phủ cùng Hoàng Phong cốc. Nguyệt Tình đến bây giờ đều rất khó tiếp nhận, Thanh Vân tông lại sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Mãng Vương phủ? Hoàng Phong cốc?
Trong lòng Lăng Tuyết trầm xuống, so với tình huống xấu nhất nàng nghĩ tới còn tệ hơn gấp mười lần.
Chẳng lẽ đại trưởng lão biết chúng Vương truyền thừa?
Vì chúng Vương truyền thừa, hắn lại không từ thủ đoạn đến loại tình trạng này, quả thực phát điên!
Nguyệt Tình nói:
- Đại trưởng lão hẳn là còn không biết chúng Vương truyền thừa trên người Tần Mệnh, bằng không cũng sẽ không tập kích tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn. Nhưng hiện tại trưởng lão Dược Sơn rơi vào trong tay hắn, hắn hẳn là sẽ có biện pháp đưa ra.
- Đi cùng chúng ta, tìm đến Tần Mệnh.
Mộ Bạch trưởng lão mang theo tông chủ rời đi, thương thế tông chủ liền càng ngày càng nghiêm trọng, hắn không thể không trên đường dừng một đoạn thời gian, điều dưỡng thương thế cho tông chủ . Hiện tại hắn cảm thấy thật may mắn khi ở lại một thời gian, nếu không đã sớm rời đi rất xa, cũng sẽ không đụng phải Lăng Tuyết. Đến lúc đó... Than ôi...
- Cảm ơn các ngươi.
Lăng Tuyết cảm ơn.
- Sư phụ, chúng ta tìm được Tần Mệnh thì có thể thế nào, đám người đại trưởng lão sớm muộn gì cũng sẽ biết bí mật, thiên hạ lớn đâu còn có nơi nào Tần Mệnh ẩn thân.
- Chạy ra khỏi Bắc Vực.
- Lôi Đình cổ thành thì sao? Tần Mệnh sẽ không vứt bỏ thân nhân của hắn.
Nguyệt Tình rất hiểu Tần Mệnh, Tần gia chính là gốc rễ của hắn, là ký thác của hắn.
- Không đi cũng phải đi, không thể để hắn chết.
Đúng lúc này, một cỗ thánh uy bàng bạc phô thiên cái địa bao phủ rừng rậm u ám, Mộ Bạch trưởng lão đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm núi cao cách đó ngàn thước.
Trên ngọn núi cao, gió lạnh gào thét, Mãng Vương chắp tay mà đứng, thánh uy mênh mông cuồn cuộn, thần thức giống như là đại triều bao phủ rừng rậm rộng lớn, phía sau đang có đội ngũ gần một ngàn người đang săn bắt, hình thành mạng lưới khổng lồ, tiếng người quát lớn, tiếng thú gào thét, chạy như quét sạch, kinh bay chim, xua đuổi Linh Yêu, rừng rậm đang vào đêm một mảnh đại loạn.
- Ừm?
Mãng Vương mày rậm nhíu lại, thần thức nhận ra năng lượng dị thường cách ngàn thước.
Mộ Bạch trưởng lão muốn che dấu đã không còn kịp nữa rồi, cắn răng một cái, cuốn Lăng Tuyết cùng Dục Tinh lập tức chạy trốn.
- Trốn!!
- Mãng Vương? Nhanh như vậy!
Nguyệt Tình cùng Lăng Tuyết hoa dung thất sắc.
- Tìm được rồi sao? Ha ha, vận khí không tệ.
Mãng Vương nâng một quyền tung trời, chiến ý ngút trời, hóa thành cuồng triều màu vàng vọt lên không trung, giống như một cơn bão khổng lồ khủng bố, vặn vẹo ầm ầm, đập nát tầng mây . Năng lượng mênh mông bao trùm không gian, kích thích rừng rậm, hấp dẫn đội ngũ săn bắt phụ cận chú ý.
Tìm được rồi!! Tám phần đội ngũ chạy như điên với tốc độ tối đa, các đội còn lại chia làm hai bộ phận, phân biệt đi thông báo cho đội ngũ đại trưởng lão và Hoàng Phong cốc ở các phương vị khác.
........................
Trong thâm cốc ban đêm, Tần Mệnh ở trần, ngồi xếp bằng minh tưởng, tìm hiểu Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo. Thốn Kình Đạo đã có chút thành phần nhỏ, toàn thân đều tràn ngập nguyên lực nội kình ấm áp, giống như là nước chảy xuôi giữa cơ bắp, bắt đầu khởi động cảm giác bàng bạc, kình lực nắm tay của hắn đã đạt tới lực vạn cân kinh người.
Có thể có tốc độ nhanh như vậy, không thể tách rời khỏi kim huyết tẩm bổ.
Mà Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo sinh ra nguyên lực cũng kích thích kim huyết cùng thân thể giao hòa.
Bổ sung cho nhau, tiếp tục cải tạo thể chất của Tần Mệnh.
- Kim Cương Hỗn Nguyên Đạo là võ pháp gì?
Yêu Nhi rất tò mò vì sao Tần Mệnh lại ở giai đoạn hiện tại lựa chọn tu luyện một bộ võ pháp như vậy.
- Hình như là tu luyện nội kình, có thể phát huy ra lực lượng vô cùng kinh người.