Chương 299: Loạn cục là dùng trọng chùy (1)
Khương Bân hỏi qua Thải Y, Thải Y nói là võ pháp loại lực lượng để nghiền ép tiềm lực của cơ thể con người, nghe nói là từ rất lâu trước kia tông chủ phát hiện từ trong di tích cổ xưa, nhưng đối với thể chất yêu cầu hà khắc cực độ, không có ai dám dễ dàng thử.
- Thiếu gia đã đủ bạo lực rồi, còn muốn tu luyện lực lượng, đây là muốn biến mình thành dã thú sao.
Diệp Tiêu Tiêu cười nói.
- Một bên tu luyện kiếm thuật, một bên tu luyện lôi pháp, một bên còn muốn tu luyện lực lượng, cũng không sợ mệt mỏi.
Khương Bân bỗng nhiên hỏi:
- Yêu Nhi cô nương, truyền thừa thiếu gia có ảo diệu gì, có thể nói với chúng ta một chút hay không?
- Thông tục mà nói, hắn có thể thời thời khắc khắc bảo trì tinh lực tràn đầy, ý chí chiến đấu cao ngất, sau đó cứ như vậy tiếp tục duy trì, muốn mệt cũng mệt cũng không được, muốn chết cũng không chết được.
Yêu Nhi cười hì hì, cũng chỉ có loại tinh lực biến thái này mới dám thử ba bộ võ pháp đồng thời tu luyện.
Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu lúng túng giật giật khóe miệng.
Yêu Nhi nhìn vẻ mặt kỳ quái của hai người hắn:
- Ôi, hai người các ngươi hình như hiểu sai rồi.
- Đứng đắn! Tuyệt đối đứng đắn!
Hai người kiên quyết lắc đầu.
Yêu Nhi cười xấu xa:
- Trở về nói cho dì hắn biết, Tần Mệnh không mệt được, không chết được, mặc dù tìm cho hắn nữ tử, qua một ngàn tám trăm năm, hắn có thể sáng tạo ra một dân tộc! Đặt tên, Đại Tần đế quốc!
Lời còn chưa dứt, chính nàng cũng vui vẻ không chịu nổi.
Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu cười khổ lắc đầu:
- Ngài thật dám nghĩ.
- Yêu Nhi cô nương, ta mạo muội hỏi ngài một câu, ngài cùng thiếu gia...
Diệp Tiêu Tiêu có chút tò mò, Yêu Nhi cùng thiếu gia rốt cuộc có quan hệ gì, nàng có thể nhìn ra được Yêu Nhi tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài. Chỉ riêng ngày đó ở bên ngoài nhà kho, Yêu Nhi ứng phó với chuyện kia của Nguyệt Tình, để cho nàng âm thầm kêu tuyệt. Nhẹ nhàng trêu chọc vài câu liền tránh được sự lúng túng cùng giằng co vốn có thể xảy ra, còn thoải mái tùy ý điều hòa quan hệ giữa nàng và Tần Mệnh cùng với Nguyệt Tình.
- Chúng ta thế nào?
Yêu Nhi mỉm cười nhìn Tần Mệnh xa xa. Ánh trăng như nước, chiếu sáng sơn cốc, cũng chiếu lên thân trên cường tráng của hắn, đường cong cơ bắp hoàn mỹ vô cùng mê người, mái tóc dài của hắn tùy ý phiêu tán, nửa che đi hai má góc cạnh rõ ràng.
- Ngươi thích thiếu gia nhà chúng ta sao?
- Ngươi nên hỏi thiếu gia nhà các ngươi có thích ta không.
Yêu Nhi chớp chớp mắt.
- Thiếu gia hắn còn nhỏ, không hiểu phương diện này.
Khương Bân cười hắc hắc:
- Ai nói thiếu gia không hiểu, ngài ấy hiểu được nhiều hơn, chỉ là hiện tại không có tâm tư nói chuyện yêu đương. Chờ hắn làm xong mọi chuyện, ngươi nhìn hắn...
- Có người!!
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, kim thương sau lưng bay lên lật ngược, tiếng ba rơi vào trong tay, kim quang nở rộ, giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Khương Bân cũng cảnh giác trước tiên, thu liễm nụ cười, nghiêm túc đề phòng, tử khí toàn thân bốc hơi, tràn ngập hồn lực hùng hồn, một đôi cánh màu tím mãnh liệt mở ra, cuồng phong gào thét, thổi bay đá vụn lá khô ở thâm cốc.
Tần Mệnh cùng Yêu Nhi đều bừng tỉnh, bước nhanh tụ tập cùng một chỗ:
- Xảy ra chuyện gì?
- Có một cỗ khí tức cường đại đang tới gần. Nó đang đến!
Sắc mặt hai người kinh biến, ngăn đến trước mặt Tần Mệnh cùng Yêu Nhi, cảnh giác cửa vào sơn cốc.
- Đừng khẩn trương, là chúng ta!
Vân Mộ Bạch mang theo Lăng Tuyết cùng Nguyệt Tình vọt vào sơn cốc, tốc độ kỳ quái, nhấc lên một luồng gió mạnh lạnh thấu xương. Hắn đi tới sơn cốc chuyện đầu tiên chính là buông tông chủ xuống, đè lại miệng vết thương của hắn rót vào năng lượng, duy trì sinh mệnh lực của hắn, thương thế tông chủ vô cùng nghiêm trọng, năm sợi xiềng xích xuyên thấu tâm mạch cùng chủ mạch, đại trưởng lão xem ra cũng không muốn để cho hắn sống lâu dài.
- Sao các ngươi lại tới đây?
Họ bước nhanh lên.
Đây là tông chủ?!
Tần Mệnh trong lòng lộp bộp.
Lăng Tuyết giải thích:
- Đại trưởng lão cấu kết với Mãng Vương phủ cùng Hoàng Phong cốc, trước tiên tập kích tông chủ, lại đi Dược Sơn tập kích sư phụ ta. Chúng ta may mắn trốn thoát, Mãng Vương đang dẫn người đuổi theo phía sau.
- Mãng Vương phủ và Hoàng Phong cốc? Hắn ta điên rồi!!
Tần Mệnh thật kinh hãi, đoán được Đại trưởng lão làm việc không từ thủ đoạn, nhưng cấu kết với Mãng Vương phủ cùng Hoàng Phong cốc chẳng phải chẳng khác nào mưu phản sao? Càng là muốn phá vỡ cục diện Bắc Vực, hắn thừa nhận được hậu quả sao?
Đó không phải là điên rồ, đó là ngu ngốc. Chờ đã, đại trưởng lão vì cái gì? hắn ta không có lý do gì để làm thế.
Mộ Bạch trưởng lão một bên trị liệu, một bên nói:
- Hắn biết bí mật truyền thừa của chúng Vương, hắn muốn không tiếc bất cứ giá nào lấy được nó! Ta đoán Mãng Vương phủ cùng Hoàng Phong cốc đều là bị hắn lợi dụng, mượn danh nghĩa liên minh loạn Bắc Vực dẫn bọn họ ra tay, chế phục tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn, hắn lại nhân cơ hội cướp đi chúng Vương truyền thừa của Vương quốc dưới đáy biển. Cho dù sau này thật bại lộ, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần đạt được truyền thừa, liền có thể đi xa, trốn đến bất cứ nơi nào, một lần nữa tu luyện, trùng kích cảnh giới cao hơn, tương lai trả giá.
Lăng Tuyết cũng nói:
- Hắn bị chúng Vương truyền thừa kích thích đỏ mắt, hiện tại cái gì cũng không để ý, chỉ cần chúng Vương truyền thừa.
Bọn người Khương Bân hít một hơi lạnh.
Nguyệt Tình nói:
- May mà sư phụ đi chỗ tông chủ nhìn một chút, may mắn cứu ra tông chủ. Nếu không đại trưởng lão có thể thần không biết quỷ không hay liền khống chế Thanh Vân tông, tra được chân tướng truyền thừa.