Chương 300: Loạn cục là dùng trọng chùy (2)
- Hắn hiện tại hẳn là còn không biết ở trên người ta chứ?
Tần Mệnh cau mày, nên đến cuối cùng vẫn tới.
Chúng Vương truyền thừa, ngươi thật sự là một lời nguyền, người bị liên lụy cũng không có kết quả tốt. Nhưng ta đã đều đã có ngươi, ngươi còn muốn tiếp tục gây ra thảm họa sao?
- Hẳn là còn không biết, nhưng cũng không giấu được bao lâu, sư phụ ta hiện tại đang ở trên tay bọn họ.
Nguyệt Tình nói:
- Đám người Mãng Vương đã đuổi kịp, chúng ta mau rời khỏi nơi này.
Diệp Tiêu Tiêu vội vàng nói:
- Có bao nhiêu người?
- Rất nhiều. Bọn họ không nghĩ tới tông chủ sẽ bị cứu đi, khẳng định gấp điên rồi.
- Chúng ta mau đi, đừng trì hoãn.
Lăng Tuyết và Nguyệt Tình đều đang thúc giục.
- Có thể đi… ở bên trong đó?
Sắc mặt Tần Mệnh ngưng trọng.
Nguyệt Tình nói:
- Có thể trốn bao xa thì phải trốn thật xa, chung quy so với ở tại chỗ này chờ chết vẫn tốt hơn. Chúng ta tuyệt đối không thể để cho đại trưởng lão đạt được ngươi, nếu không hết thảy đều không có biện pháp cứu vãn.
- Mãng Vương, Hoàng Phong cốc, Thanh Vân tông, ba phương liên thủ tìm kiếm, chúng ta có thể chạy ra khỏi rừng rậm?
Yêu Nhi chen vào một câu, tuy rằng không hợp thời, nhưng là sự thật.
Mộ Bạch trưởng lão đứng dậy, thần sắc tuyệt nhiên:
- Các ngươi mang theo tông chủ rời đi.
- Ngài thì sao?
- Bọn người Mãng Vương đã đuổi kịp, chúng ta trốn được nhất thời, trốn không thoát khỏi Vân La Sâm Lâm. Trốn thoát khỏi rừng Vân La, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ. Chỉ có một biện pháp, ta dẫn bọn họ ra, lại giết về Thanh Vân tông, tận khả năng cứu trưởng lão Dược Sơn, thật sự cứu không ra liền giết hắn.
- Cái gì... Mọi người kinh ngạc.
- Hắn chết rồi, cũng không cần lo lắng bí mật bị Đại trưởng lão biết. Các ngươi mang theo tông chủ đến Huyết Tà tông tị nạn, đến lúc đó các tông ở Bắc Vực sẽ xử lý Mãng Vương cùng đại trưởng lão, không có ai sẽ truy xét chuyện chúng Vương truyền thừa, nguy hiểm Tần Mệnh cũng được giải quyết.
Vân Mộ Bạch kỳ thật có thể đào thoát, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ mang theo một mình Nguyệt Tình. Thế nhưng, nhìn tông chủ trên mặt đất, nhìn Đám người Tần Mệnh trong sơn cốc, hắn thật sự là không đành lòng vứt bỏ bọn họ.
- Không được!!
Tần Mệnh kiên quyết phản đối, hắn cảm động Mộ Bạch trưởng lão đại nghĩa, nhưng giết trưởng lão Dược Sơn thì có thể như thế nào? Đại trưởng lão bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho tông chủ, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp truy bắt chặn đường, muốn sống sót chạy tới Huyết Tà tông cơ hồ không có khả năng. Nếu như thật sự may mắn đến nơi đó, đến lúc đó Bắc Vực một mảnh đại loạn, các loại biến số đều sẽ có, Lôi Đình cổ thành càng sẽ lâm vào nguy hiểm.
- Đừng hành động theo cảm tính, ngươi còn sống, trưởng lão Dược Sơn sẽ không chết vô ích.
Mộ Bạch trưởng lão chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp này, chỉ có hắn trở về, hấp dẫn lực chú ý, mới có thể cam đoan đám người Tần Mệnh còn sống rời đi, đem chuyện hôm nay truyền về phía Bắc Vực, để cho các tông khác trừng phạt Mãn Vương phủ, xử lý đại trưởng lão.
- Không được! Tuyệt đối không được!
Tần Mệnh ở trong thâm cốc đi tới đi lui, hắn còn không đến mức lãnh khốc ích kỷ đến mức dùng cái chết của Mộ Bạch trưởng lão cùng trưởng lão Dược Sơn để bảo trụ bí mật của mình.
- Không kịp rồi, các ngươi nhất định phải rời đi!
Mộ Bạch trưởng lão thúc giục, ánh mắt ý bảo Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu mang Tần Mệnh đi, thời gian gấp gáp, hắn phải nhanh chóng thu hút sự chú ý của Mãng Vương, một khi bị bao vây, hết thảy đều đã muộn.
- Cảm ơn ngài!!
Diệp Tiêu Tiêu và Khương Bân cảm ơn.
- Trở về Huyết Tà Tông đi, ta sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi.
Yêu Nhi làm một cái đảm bảo.
- Chờ một chút! Tần Mệnh giơ tay lên, cắn răng đưa ra quyết định:
- Mộ Bạch trưởng lão, vất vả ngài dẫn đi đội ngũ săn bắt, nhưng ngàn vạn lần không nên mạnh mẽ giao thủ, cũng đừng trở về Thanh Vân tông, có thể chạy bao xa, chỉ cần kiềm chế Mãng Vương bọn họ là tốt rồi. Những người khác canh giữ tông chủ rời đi, sau khi rời khỏi Vân La sâm lâm rải rác tin tức, chúng Vương truyền thừa ở Lôi Đình cổ thành, ngay trên người Tần Mệnh ta. Hãy nhớ rằng, không được lan truyền tin tức quá sớm, có thể trì hoãn một ngày là tốt một ngày.
- Ngươi điên rồi sao?
Mọi người kinh ngạc thất thanh.
- Ta có một cách! Ta có thể giải quyết chuyện này.
Mộ Bạch trưởng lão trách cứ:
- Hoang đường! Tin tức một khi tản ra ngoài, toàn bộ Bắc Vực đều sẽ tụ tập đến Lôi Đình cổ thành, ngươi làm sao phá được?
Mãng Vương cùng Hoàng Phong cốc sẽ không phối hợp với Đại trưởng lão nữa, cũng sẽ không truy kích ngài nữa, bọn họ sẽ quay đầu vây quanh Lôi Đình cổ thành, đến lúc đó các tông cùng Vương phủ khác cũng sẽ tụ tập đến Lôi Đình cổ thành.
- Sau đó thì sao?
Bọn họ nhìn Tần Mệnh giống như nhìn kẻ ngốc, nhìn người điên.
- Nếu chỉ có Đại trưởng lão, hắn sẽ trực tiếp tập kích Lôi Đình cổ thành, nhưng nếu bát tông tụ tập, ngũ Vương tụ tập, bọn họ đều muốn đạt được truyền thừa, cũng sẽ không dễ dàng tập kích, sẽ kiềm chế lẫn nhau. Lại đem chuyện đại trưởng lão phản loạn công bố, khiến cho các tông cùng Vương phủ đối kháng, đến lúc đó phải xem các ngươi hoạt động như thế nào, tóm lại là tận lực kéo dài thời gian. Ta sẽ quay lại càng sớm càng tốt.
- Ngươi cuối cùng muốn làm gì?
- Loạn cục coi như dùng trọng chùy phá! Ta đi viện binh, ta muốn tận diệt bọn hắn! Ta muốn cho Bắc Vực mênh mông không ai dám mơ ước lực lượng truyền thừa của ta.
Tần Mệnh cầm hành lý lên, ánh mắt kiên định:
- Khương thúc, dẫn ta đến Thủ Vọng Hải Ngạn!