Chương 301: Thức tỉnh đi, chúng Vương
- Thủ Vọng Hải Ngạn? Nơi nào còn bí mật?
Khương Bân không rõ Tần Mệnh lại muốn làm kế hoạch điên cuồng gì, nhưng không vượt qua mệnh lệnh của Tần Mệnh, chỉ có thể mang theo hắn bay lên trời, bay về phía Thủ Vọng Hải Ngạn xa xôi.
- Các ngươi có hiểu hắn đang nói cái gì không?
Mộ Bạch trưởng lão còn chưa kịp ngăn cản.
Yêu Nhi như có điều suy nghĩ, không có đáp lời.
Nguyệt Tình nói:
- Không có ai càng lo lắng Lôi Đình cổ thành hơn so với hắn, hắn làm như vậy hẳn là có đạo lý của hắn đi.
- Các ngươi đi mau, ta dẫn Mãng Vương bọn họ đi.
Mộ Bạch trưởng lão cũng không hiểu Tần Mệnh, nhưng cũng chỉ có thể tùy hắn.
- Sư phụ! Ngài hãy cẩn thận!
Nguyệt Tình vì sư phụ lo lắng, muốn ở trong rừng rậm Vân La dẫn đám người Mãng Vương cũng không dễ dàng, một khi bị vây quanh, sư phụ thật sự có thể gặp phải bất trắc.
- Đi!
Mộ Bạch trưởng lão rút khỏi cổ kình khí, đưa bọn họ ra khỏi thâm cốc, hắn rời đi theo hướng ngược lại, cố ý tiết lộ ra một chút khí tức, hấp dẫn lực chú ý của Mãng Vương.
Vào lúc đêm khuya.
Mãng Vương, đại trưởng lão, Yến Lâu, đội ngũ săn bắt ba phương hội hợp, không có dư thừa, ra lệnh một tiếng, hai ngàn đội ngũ hai ngàn Linh Yêu toàn bộ rải ra ngoài, giống như lũ lụt cuồn phát, chạy như điên trong rừng rậm, chạy như bay giữa cành cây, người cắn răng, thú hí minh, bọn họ trừng mắt phiếm hồng gần như điên cuồng triển khai săn bắt.
Đại trưởng lão dẫn đội phía trước, Mãng Vương đạp không mà đi, Yến Lâi ẩn nấp chỗ tối, cường giả tam đại Thánh Võ cảnh phóng thích thần thức phô thiên cái địa, bao trùm núi non mênh mông cùng rừng già, kinh hãi Linh Yêu cùng dong binh trong rừng.
Dong binh cùng tán tu khác đang tu luyện trong rừng rậm đều kinh hoảng chạy trốn.
Đây là đội ngũ của Thanh Vân tông sao?
Ai đã kích thích họ?
Bọn hắn đang săn lùng ai vậy à? Ngay cả Linh Yêu cũng thả ra.
Rừng rậm đêm khuya bị đánh thức, không chỉ dong binh cùng tán tu sợ hãi chạy trốn, Linh Yêu dã thú không rõ tình huống cũng thành đàn chạy trốn.
Mộ Bạch trưởng lão ở trong rừng già nhanh chóng chạy như bay, tận khả năng tạo ra giả cảnh, quấy nhiễu săn bắt. Chờ bọn người Nguyệt Tình trở lại Lôi Đình cổ thành, đem tin tức thả ra, lại truyền đến sâu trong rừng rậm, ít nhất phải khoảng tám ngày, nói cách khác hắn phải ở trong rừng rậm vô biên trốn tránh tám ngày, có thể sao? Hắn nhìn lại thánh uy xa xôi, cảm thụ được đội ngũ săn bắt mênh mông trong rừng rậm, trong lòng không có một chút lực lo lắng.
Mặc kệ như thế nào, chạy đi, làm hết sức mình. Chỉ là không nghĩ tới Vân Mộ Bạch ta lại có một ngày như vậy!
Sâu trong tầng mây, mây dày cuồn cuộn, Khương Bân chấn kích cánh chim, nhấc lên cuồng phong mãnh liệt, ôm lấy Tần Mệnh bay nhanh.
- Thiếu gia, ngài thật sự có nắm chắc chống lại sự vây công của quần hùng Bắc Vực?
- Năm phần nắm chắc đi.
- A...
Khương Bân trong lòng rên rỉ, năm phần nắm chắc liền dám đánh cuợc?
- Hoặc là thành, hoặc là chết, liều mạng một phen. Tần Mệnh lúc trước đã nghĩ tới làm như vậy, nhưng luôn cảm thấy quá mạo hiểm, cũng không có lòng tin. Nhưng hiện tại thế cục đột biến, không thể do dự nữa. Đại trưởng lão a đại trưởng lão, ngươi thật đúng là đặc biệt dạy cho ta một bài học, chưa đạt được mục đích không từ thủ đoạn lại có thể diễn giải điên cuồng như thế. Là một trong các đại trưởng lão bát tông, thế nhưng lại cấu kết với Mãng Vương phủ, mua chuộc tổ chức sát thủ. Nếu mà không phải Mộ Vân trưởng lão đúng lúc trở lại tông môn, lại phát hiện dị thường, nói không chừng Thanh Vân tông đã bị bọn họ vững vàng khống chế.
Khương Bân cắn răng, mãnh liệt vỗ cánh, dùng tốc độ toàn lực phi bay nhanh.
Mặc kệ, liều mạng đi! Tám năm đều kiên trì, còn có cái gì phải sợ.
Ba ngày sau!
Mộ Bạch trưởng lão lần thứ năm bỏ đội ngũ tìm kiếm, rút lui vào sâu trong rừng rậm.
Diệp Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tiếp cận được vùng ven rừng rậm.
Đại trưởng lão chủ đạo cuồng triều truy bắt dẫn đến kịch liệt oanh động, từng đàn chim túc đêm chạy trốn, vô số Linh Yêu ẩn núp trốn tránh, đông đảo dong binh cùng tán tu đều kinh hoảng lui về, dùng ánh mắt rung động lại e ngại nhìn đội ngũ lục soát khổng lồ, không dám tưởng tượng là chuyện gì lại chọc giận Thanh Vân tông phát động loại trình độ lục soát này, cái thanh thế kia hoàn toàn là không để ý nghiền ép, bất luận Linh Yêu gì tránh không kịp đều bị bọn họ chém giết, tất cả dong binh chắn đường đều không có hủy diệt, cây cối ngã xuống, núi đất kinh run, oanh động liên tục mở rộng.
Thật điên rồ.
Tần Mệnh rốt cục cũng chạy tới Thủ Vọng Hải Ngạn.
Sóng gió của Vương quốc đáy biển tuy rằng đã kết thúc, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều thế lực cùng dong binh, hải vực cùng rừng rậm phụ cận phân tán mấy trăm ngàn cường giả, có người là ở trên thực địa điều tra nguyên nhân Vương quốc đáy biển xuất hiện, có người là tìm kiếm linh bảo để lại.
- Khương thúc, ở đây chờ ta!
Phù phù!
Tần Mệnh tung người đâm vào hải triều, để lại Khương Bân canh giữ trên bờ biển.
- Huynh đệ, ngươi rơi từ trên trời xuống?
Một nam tử thô cuồng kinh ngạc nhìn Khương Bân từ trên trời giáng xuống.
- Cút!!
Trong lòng Khương Bân sốt ruột, tâm tình rất không tốt.
- Ngươi có thể bay không? Ta trả tiền, đưa ta đi vòng quanh biển sâu.
Nam tử dường như rất hứng thú với hắn ta.
- Ta bảo ngươi cút!
Hồn lực toàn thân Khương Bân sôi trào, mãnh liệt mênh mông, hội tụ thành một con cá sấu khổng lồ kinh người, thân dài hơn mười thước, sát khí đằng đằng, cự ngạc mãnh liệt vung đầu, cự trảo vỗ xuống mặt đất, hướng cự hán phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, chấn động linh hồn hắn.