Chương 302: Thẩm phán (1)
Nam tử kia hít thở không thông, liên tục lăn lộn chạy vào rừng rậm.
Trong rừng phụ cận rất nhiều cường giả Linh Yêu đều bị kinh lui, không dám tới gần nơi này, khí thế này tuyệt đối là Địa Võ Cảnh a.
Tần Mệnh theo mặt biển chìm xuống, tìm kiếm cửa động ngày hôm đó, hỏi Tàn Hồn trong cơ thể:
- Ngươi cảm thấy cơ hội thành công lớn đến mức nào?
- Xem tạo hóa của ngươi, tất cả đều là ngươi tự mình tưởng tượng, trong sử sách chưa từng ghi chép qua.
Tàn Hồn trong giọng nói không có ý trách cứ, đây quả thực là đánh cược, so với hắn năm đó vượt xa Cổ Hải đều điên cuồng. Cũng không thể không thừa nhận trong lòng tiểu gia hỏa này lộ ra một sự điên cuồng, cái gì cũng dám nghĩ cái gì cũng dám làm, có thể có quan hệ cùng kinh nghiệm khi còn nhỏ của hắn.
Tần Mệnh lấy ra Vĩnh Hằng Kiếm, kích hoạt kiếm linh, kiếm quang xích sáng chiếu sáng đáy biển tối tăm, chỉ dẫn hắn xác định vị trí lúc trước.
Nơi này đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Vách đáy biển lúc đó giống như một con đại bàng đen giương cánh, rất bắt mắt, bộ dáng hiện tại không khác gì các tầng đá xung quanh.
Tần Mệnh không biết mở thông đạo như thế nào, chỉ có thể giơ Vĩnh Hằng Kiếm ở nơi đó khoa tay múa chân. Cũng may Vĩnh Hằng Kiếm không làm cho hắn thất vọng, không chỉ xác định vị trí, còn một lần nữa đánh thức thông đạo, tầng đá vỡ vụn, cự thạch ầm ầm rơi xuống, lộ ra một thông đạo hẹp, bên trong mơ hồ lộ ra ánh sáng.
Tần Mệnh cầm Vĩnh Hằng Kiếm bơi vào, thông đạo phía sau tiếp tục sụp đổ phong bế, chỉ có một thông đạo đi về phía trước.
- Ngươi muốn nói như thế nào?
Tàn Hồn nhắc nhở.
- Xem tình hình đi. Miễn là có hy vọng, ta sẽ không bỏ cuộc.
Tần Mệnh bơi mấy trăm thước, xuất hiện trước mặt bình chướng lúc trước, hắn tung người xông qua, dâng lên rơi xuống đất, một bước không ngừng chạy như điên vào sâu trong cự động, tìm kiếm phá miếu lúc trước.
Trong hang động khổng lồ bơi rất nhiều sói nhỏ màu trắng, rất nhanh liền phát hiện kẻ xâm nhập, từng đám kết đội nhào về phía hắn, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tần Mệnh cũng không để ý tới, hắn mở ra linh lực thuẫn, giơ cao Vĩnh Hằng Kiếm, tăng tốc chạy như điên.
Bầy sói tựa hồ có chút kiêng kỵ Vĩnh Hằng Kiếm, thế nhưng toàn bộ dừng ở nửa đường, không có vội vàng tập kích, cuối cùng đều là nhìn theo hắn xông vào phá miếu, xâm nhập huyệt động Vương mộ.
Trở về Vương mộ, Tần Mệnh có chút cảm khái, lại không có thời gian trì hoãn, trực tiếp xông lên tế đài, giơ cao Vĩnh Hằng Kiếm:
- Chúng Vương, xin tiếp nhận lời mời của ta!
Vĩnh Hằng Kiếm toàn thân sáng bóng, nở rộ cường quang chói mắt, càng phun ra kiếm khí kinh người, chiếu sáng sơn động, bừng tỉnh chúng Vương đang ngủ say.
Tượng thân hùng tráng của một vị Vương mở mắt đá ra, thân hình trăm mét nguy nga cao vút, khí thế bàng bạc, nó chậm rãi vặn vẹo, rơi xuống đá vụn dày đặc, uy nghiêm nhìn Tần Mệnh một lát, thanh âm như sấm sét:
- Xảy ra chuyện gì!
Ánh mắt Tần Mệnh trần trụi, cất cao tiếng:
- Chúng Vương, thức tỉnh đi, tiếp nhận lời mời của ta, hàng lâm Lôi Đình cổ thành!
Vương Tượng uy nghiêm nhìn xuống Tần Mệnh nhỏ bé, hồi lâu, hắn ầm ầm mở miệng, Vương uy mênh mông:
- Chúng Vương... Thức tỉnh...
Hắn nắm chặt xiềng xích trên người, chậm rãi mạnh mẽ kéo lấy, từ tế đài kéo ra cự thạch nặng nề.
Tình cảnh cũ lại tái hiện, tế đài lắc lư, vô số bậc thềm đá loạn xạ mở rộng, xúc động những sợi xích khác, kinh động Vương tượng đang ngủ say.
Rầm rầm!
Xiềng xích nối liền Vương tượng cùng thềm đá tế đài, kịch liệt ba động, toàn bộ căng thẳng. Pho tượng các Vương lần lượt mở mắt, xuất hiện thánh uy kinh người, giống như tiên Vương chân chính, không giận mà uy, khí thế hùng hồn giống như thủy triều chật ních Vương mộ, kinh hãi tất cả Linh Yêu.
Tỉnh dậy rồi! Thật sự tỉnh rồi!
Tần Mệnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, kích động nhìn quanh chúng Vương.
Mười tám tòa Vương tượng tựa như núi non, khí thế càng mênh mông như biển, cảnh tượng chúng nó thức tỉnh tập thể rung động lòng người.
Ở chỗ vách đá cao, bạch ngọc tiểu quy duỗi lưng lười biếng, mơ mơ màng màng mở mắt nhỏ, nhìn Vương tượng bên ngoài thức tỉnh, cũng thấy được Tần Mệnh giơ cao Vĩnh Hằng Kiếm trên tế đàn.
Ồ? Ta đang mơ à? Giấc mơ này thực sự đẹp, hài tử này trở lại để giải cứu ta. Ô ô, thật bi thương, ta thế nhưng lại nằm mơ cũng muốn đi ra ngoài, ngày này còn chịu đựng như thế nào a.
Bạch Ngọc Tiểu Quy duỗi thẳng móng vuốt nhỏ, vặn vẹo cái đầu nhỏ, một vòng ngửa mặt lên trời, ngã chổng vó tiếp tục ngủ.
Nhưng đột nhiên, trên tế đàn một lần nữa truyền đến hò hét:
- Chúng Vương, xin vui lòng chấp nhận lời mời của ta, rời khỏi Vương mộ, theo ta hàng lâm Lôi Đình cổ thành!
Bạch Ngọc Tiểu Quy giật mình tỉnh giấc, móng vuốt nhỏ đạp loạn, lật người lại, nâng xiềng xích chạy vài bước, trừng mắt nhìn chằm chằm tế đàn:
- Ta không nằm mơ? Hắn đã trở lại?!
Tiểu Quy dùng sức dụi dụi mắt, theo bản năng muốn cào bản thân hai vuốt xác định có phải nằm mơ hay không, có thể sợ đau, móng vuốt ở trước mặt lắc lư vài cái lại lúng túng buông xuống.
- Ha ha! Đó là hắn! Đó là sự thật! A, trời xanh a, mặt đất a, ngươi cuối cùng đã được hiển linh rồi. Ta muốn rời đi! Ngươi đến để cứu ta! Tiểu oa, ngươi, đúng, là ngươi, lão tử yêu ngươi! Yêu a! Hôn miệng đi, yêu a?
Lúc nghiêm túc trang trọng, tình cảnh khẩn trương chờ mong, bất thình lình toát ra tiếng quái dị như vậy, khiến Tần Mệnh đều ngẩn người, còn tưởng rằng mình bị ảo giác. Hắn nhắm mắt lên cao nhìn, một tiểu vương bát thế nhưng lại tỏ tình với hắn, lắc lắc móng vuốt, lắc lắc mai rùa, liên tục ném bay nụ hôn, kích động tay múa chân, một màn này làm cho hắn có chút mơ hồ.