Chương 303: Thẩm phán (2)
Cái gì vậy? Tần Mệnh nhíu mày, nó đang nói chuyện?
- Ngươi đánh thức chúng ta là để yêu cầu chúng ta rời đi?
Chúng Vương phát ra thanh âm hùng hồn, lộ ra uy nghiêm nặng nề.
- Bí mật truyền thừa của chúng Vương đã truyền khắp Bắc Vực, quần hùng đều sẽ tới tranh đoạt. Ta có nguy hiểm đến tính mạng, thành dân của ta gặp nguy hiểm, thỉnh cầu chúng Vương theo ta rời đi.
- Vương Hồn trấn thủ Vương mộ, sứ mệnh vĩnh hằng!
- Hồn ở đây, mộ tồn, cổ xưa không suy.
- Truyền thừa đã giao, ngươi không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.
- Rời đi, chúng ta có sứ mệnh thủ hộ Vương mộ, sẽ không theo ngươi rời đi.
Chúng Vương mở miệng, cự tuyệt thỉnh cầu.
Tần Mệnh nghiêm túc hô to:
- Chúng Vương, các ngươi cho ta truyền thừa, ta chính là tân Vương của Vương quốc vĩnh hằng. Sứ mệnh của các ngươi là thủ hộ Vương mộ, hiện tại sứ mệnh đã là thủ hộ Vương quốc hoàn toàn mới, truyền thừa mới, không nên ở lại chỗ này nữa.
Mục đích Tần Mệnh tới nơi này chính là thỉnh cầu thập bát Vương tượng toàn bộ rời đi, hiệp trợ hắn trấn thủ Lôi Đình cổ thành, nghênh chiến quần hùng Bắc Vực.
Hắn không quên được cảnh mười tám vị Vương Hồn ác chiến quần hùng dưới đáy biển!
Hắn không quên được hồn lực ngập trời tràn ngập trong mười tám Vương Hồn!
Hắn tin tưởng chắc chắn mười tám Vương Hồn còn có thể tiếp tục chiến đấu! Càng có năng lực chấn nhiếp quần hùng Bắc Vực!
Cho nên đêm khuya một tháng trước, khi hắn lo lắng cho tương lai, nhìn lên hải vực, mới nghĩ đến một quyết định lớn mật mà điên cuồng như vậy, thỉnh cầu chúng Vương tái lâm nhân thế.
Nếu như thành công, chúng Vương sẽ uy chấn Bắc Vực, danh động hoàng triều, Lôi Đình cổ thành sẽ không còn nguy hiểm nữa, không có ai dám tham lam truyền thừa của hắn nữa.
Ha ha, sảng khoái a, hắn lại muốn mời chúng Vương rời đi.
Bạch Ngọc Tiểu Quy càng kích động, ở trên cao kích động hô to.
- Không sai không sai, nói rất tốt! Các lão bất tử, tiểu oa này là tân Vương của các ngươi, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ hắn trưởng thành, mau cùng hắn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Nó có thực sự nói chuyện tiếng người? Tần Mệnh giật mình nhìn chỗ cao.
- Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.
Tiểu Quy kích động a, phấn khởi a, nó đã bị nhốt một vạn năm, rốt cục cũng có cơ hội rời đi, loại cảm giác này tựa như trong thân thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt, kích động đến mức mai rùa đều đang nở rộ bạch quang.
Tần Mệnh không đợi chúng Vương bác bỏ thỉnh cầu, lại hô to:
- Chúng Vương! Xin vui lòng chấp nhận lời mời của ta! Ta cần sự giúp đỡ của các ngài, con dân của ta cần sự giúp đỡ của các ngài! Ta tuyệt đối không cầu mong các ngàivĩnh viễn thủ hộ ta, ta chỉ hy vọng các ngàicó thể ở lại cổ thành, thủ hộ cổ thành, tương lai của nó chính là Vương quốc vĩnh hằng hoàn toàn mới.
Ta đã trải qua quá trình của các ngài và nhìn thấy sự lộng lẫy của mọi người, và ta hiểu sứ mệnh của các vị - cùng tồn tại và chết với Vương quốc vĩnh cửu.
Vạn năm trước, Vương quốc bị diệt, các ngài không phải tội nhân, sứ mệnh của các ngài cũng không có kết thúc. Vương mộ này không phải là một cái lồng, nó chỉ là một nơi yên tĩnh tạm thời cho mọi người. Hôm nay, bắt đầu hoàn toàn mới, ta dùng tính mạng của ta làm bảo đảm, ta tuyệt đối sẽ không phụ kỳ vọng của các vị, ta có thể lập huyết thệ tái hiện vinh quang vĩnh hằng truyền thừa, nhưng hiện tại ta thật sự cần các ngài thủ hộ.
Thanh âm vang vọng trở về mộ Vương, Tần Mệnh đột nhiên quỳ một gối xuống đất, cao giọng hô to:
- Ta, Tần Mệnh, khẩn cầu chúng Vương, hàng lâm Lôi Đình cổ thành!
Lôi Đình cổ thành, Tần gia, thân nhân, đây là những thủ vững duy nhất trong nội tâm hắn! Đó là nhiệm vụ của hắn!
Trong hơn tám năm qua, họ đã phải chịu đựng rất nhiều, và ta sẽ không bao giờ để cho thảm họa lặp lại.
Lúc này đây, ta nhất định phải chặt phá tất cả gật xiềng, đánh vững căn cơ vững chắc. Lần này, ta muốn cho dân chúng cổ thành lộ ra nụ cười, ta muốn cho người thân của ta nhìn thấy hy vọng.
Các vị, xin hãy chấp nhận lời mời của ta!
Chúng Vương, vạn năm ngủ say, các ngươi nên thức tỉnh!
Chúng Vương, rời đi, chấn động Bắc Vực.
Vương Tượng trầm mặc, hồi lâu, trong thâm động chỉ có cường quang rực rỡ của tế đài, chỉ có kiếm khí Vĩnh Hằng Kiếm tỏa sáng.
Tần Mệnh quỳ một gối xuống đất, cúi đầu khẩn cầu.
Trước khi đến thật sự rất thấp thỏm, hiện tại trong lòng bắt đầu có hy vọng. Các vị vua không trực tiếp từ chối, nói rằng họ đang suy nghĩ. Được, tốt, thật tốt quá, ta muốn dẫn các ngươi rời đi, dẫn các ngươi bảo vệ Lôi Đình cổ thành của ta.
Tiểu Bạch Quy nóng nảy:
- Quyết định a! Các ngươi đã sớm đáng chết rồi, nếu không dám chết, liền làm chút nhân sự, cho Vương quốc vĩnh hằng các ngươi tận lực lượng cuối cùng. Có nghe thấy không... Nếu các ngươi đã lựa chọn hắn, hắn chính là người nhận truyền thừa, là hậu nhân của các ngươi, các ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng!
Cuối cùng...
- Phán xét!!
Tiên Vương cưỡi Thương Long kéo xiềng xích, phát ra quyết lệnh.
- Phán xét!!
Chúng Vương liên tiếp kéo xiềng xích lên, phóng thích ra cường quang, tựa như thủy triều bôn ba, từ trên trời giáng xuống bao phủ Tần Mệnh.
Tần Mệnh kêu lên đau đớn, ngoan cường chống đỡ, năng lượng quang triều liên miên không dứt va chạm vào hắn, cũng va chạm lôi đài, cả tòa Vương mộ đều tràn ngập cường quang, tế đài kịch liệt rung động, giống như tùy thời có thể sụp đổ. Ý thức mệnh Tần bị quang ảnh vô tận tràn ngập, thân thể cùng linh hồn như muốn tách ra, từng nguồn năng lượng mạnh mẽ xâm nhập vào ý thức của hắn, giống như lần trước, điều tra tất cả của hắn, tái hiện ký ức của hắn, đem kinh nghiệm, nhân tính, tình cảm của Tần Mệnh, toàn bộ triển lộ ở trước mặt.