Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 304 - Chương 304 - Xiềng Xích Xuyên Thân

Chương 304 - Xiềng xích xuyên thân
Chương 304 - Xiềng xích xuyên thân

Chương 304: Xiềng xích xuyên thân

Chúng Vương muốn dò xét Tần Mệnh thật sự, muốn tìm kiếm mục đích thật sự của hắn tới nơi này.

Bạch Ngọc Tiểu Quy khẩn trương nhìn, những lão tổ tông này rốt cục cũng thông suốt, ngày khổ cực của ta sắp kết thúc rồi sao? Ta muốn rời đi rồi sao?

Dù sao, ta cũng phải đưa các vị trở lại!

Ta cần sức mạnh bảo vệ của các vị

Tần Mệnh trong lòng gầm nhẹ, cắn răng kiên trì, mở ra thế giới ý thức của mình, tiếp nhận chúng Vương kiểm duyệt.

Ông!!

Quang triều mạnh mẽ mãnh liệt tản ra, một lần nữa trở lại các Vương Tượng, không gian Vương mộ rực rỡ chợt tối tăm, cũng trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Phiên thẩm phán lần này rất ngắn ngủi, cũng không có thảo luận kịch liệt, Vương Tượng một lần nữa rơi vào im lặng.

Tần Mệnh thở hồng hộc, giống như gặp ác mộng, ý thức vô cùng hỗn loạn.

- Nói chuyện đi! Đến cùng có đi được không?

Bạch Ngọc Tiểu Quy chờ không kịp, liên tục nhảy nhót hô to.

- Năm đó các ngươi ngủ say tập thể không phải là vì chờ đợi tương lai quật khởi lại sao? Đừng nghĩ rằng lão nhân ta không biết! Hiện tại giao ra truyền thừa, cũng nên giao ra chính các ngươi. Đừng nói với ta chút loạn thất bát tao, hắn hiện tại chỉ là cảnh giới Huyền Võ, không giữ được truyền thừa, không muốn nhìn thấy chí bảo vất vả của các ngươi bị ác nhân khác cưỡng ép cướp đi, liền ngoan ngoãn buông lòng tự trọng xuống, đi theo hắn rời đi.

- Các ngươi đều đã ngủ vạn năm, ngủ lười rồi? Không muốn đi sao? Các vị đại ca đại tỷ a, tỉnh lại đi, nên đi. Chỉ một câu, truyền thừa đã cho, các ngươi là chết hay là đi đây!

Tần Mệnh nhìn chỗ cao, tiểu Vương bát này ở đâu ra? Làm thế nào lại có thể nói tiếng người?

- Tiểu oa, gia ở bên ngươi! Đám lão già này minh ngoan bất linh...

Bang!!

Một tiếng giòn vang, trong mộ Vương yên tĩnh.

Bạch Ngọc Tiểu Quy giật mình, chậm rãi quay đầu, nhìn phía sau.

Sợi xích bạch ngọc xích nó hơn vạn năm... Vỡ vụn... điểm điểm óng ánh, lặng yên tản ra.

Đứt rồi?

Đứt rồi!

Bạch Ngọc Tiểu Quy kinh ngạc nhìn lại, giống như không quá dám tin tưởng, hai mắt lại không tự giác mông lung.

Đứt rồi... Đứt rồi… đứt rồi….

- Tiền bối! Giúp ta khuyên nhủ các vị vua.

Tần Mệnh đứng dậy, cao giọng khẩn cầu.

Bạch Ngọc Quy kia khẩu khí kiêu ngạo, lại không sợ chúng Vương, chẳng lẽ là thủ hộ Vương mộ?

Nó sống bao lâu rồi? Thực lực mạnh bao nhiêu?

Nếu như không thể mời các vị vua trở lại, vậy mời nó được không?

- Tiền bối! Ta có một...

Tần Mệnh đang muốn hô to, thanh âm chúng Vương lại vang lên.

- Người nhận truyền thừa, chúng ta tiếp nhận lời mời của ngươi.

- Phán quyết cuối cùng!

- Nếu ngươi hoàn thành, chúng ta thủ hộ tân Vương quốc!

- Nếu ngươi thất bại, chúng ta thu hồi truyền thừa, vĩnh viễn ngủ say!

- Chấp nhận? Từ chối?

Thanh âm ầm ầm chấn nhĩ, vang vọng Vương mộ, cũng vang vọng ở bên tai Tần Mệnh. Điều kiện vô cùng hà khắc, nếu không xong, bọn hắn sẽ thu hồi truyền thừa.

- Ta… Chấp nhận!

Tần Mệnh không chút suy nghĩ trả lời.

Tuy nhiên...

Phốc!

Một sợi xiềng xích đột nhiên từ tế đài nhảy ra, nhanh như sấm nổ, xuyên thủng thân thể Tần Mệnh.

- Oa…. !

Tần Mệnh lảo đảo trở về phía sau, bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh lui ba năm bước, một ngụm máu tươi phun ra, hắn không thể tưởng tượng nổi cúi đầu, nhìn xuyên thấu sợi xích xuyên thân.

- Các ngươi...

Phốc phốc phốc!

Liên tiếp, tất cả xiềng xích toàn bộ sụp đổ, gào thét lên, bay lên, hung hăng đánh vào thân thể hắn.

Tần Mệnh bị lực lượng cường hoành trùng kích liên tục lui về phía sau, cũng bị chấn đến khí huyết dâng trào, máu tươi phun ra, ý thức trời xoay đất chuyển, thiếu chút nữa quỳ trên tế đàn, xương cốt đau nhức bao trùm toàn thân, cắn răng mới không phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Phán xét cuối cùng, nếu ngươi có thể kéo tượng thập bát Vương trở lại cổ thành, chúng ta tuyên thệ đóng quân vĩnh viễn!

Mười tám chúng Vương tập thể hô to, thân hình nguy nga hoạt động kịch liệt, từ trong góc giãy ra toàn thân, trăm thước khổng lồ, hùng vĩ cao vút, nặng nề mà khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình. Trên ngực nỗi pho tượng đều vươn ra một sợi xích, kéo dài đến lưng Tần Mệnh, tựa hồ luyện thành một thể.

Kéo về Lôi Đình cổ thành?

Tần Mệnh ho ra máu, kinh ngạc ngẩng đầu, từ Thủ Vọng Hải Ngạn, trải dài qua rừng rậm Vân La?

Hắn vốn định mang Vương Hồn trở về, nhưng ý của chúng Vương là đem thân thể bọn họ đều kéo trở về?

Hơn hai ngàn dặm đường núi, dùng thân thể máu thịt của ta kéo đi mười tám bức Vương Tượng khổng lồ? Kéo những người khổng lồ hàng triệu tấn này?

Ầm ầm, Vương mộ bắt đầu sụp đổ, tế đài sụp đổ, vết nứt kịch liệt nhanh chóng lan tràn, đinh tai nhức óc, đá vụn phủ bụi rơi xuống, cả tòa không gian mắt thấy sắp sụp đổ.

- Bang!

Vĩnh Hằng Kiếm thanh thúy vang lên, đột nhiên lăng không xoay chuyển, quấn lấy ngón trỏ của Tần Mệnh, hóa thành văn giới của chúng Vương, cùng huyết nhục ngón tay hắn giao hòa.

- Chúng Vương...

Tần Mệnh vừa định khẩn cầu, từ nơi này đến Lôi Đình cổ thành hơn hai ngàn dặm a, kéo về phải đến năm nào tháng nào? Hắn thời gian cấp bách không thể kéo dài trì hoãn.

Nhưng chúng Vương căn bản không cho hắn thời gian suy nghĩ.

- Phán xét cuối cùng, bắt đầu!

Mười tám pho tượng trăm thước cao giọng hò hét, thanh âm lộ ra uy nghiêm cực hạn, cường thế không thể nghi ngờ, thân hình nguy nga của chúng mãnh liệt giãy dụa, oanh nát vách đá Vương mộ, đánh ra năng lượng mạnh mẽ, muốn hủy diệt nơi này. Đạo đạo cường quang nở rộ, hóa thành hạo chiến uy mênh mông, xuyên qua mấy trăm thước đáy đất, vọt về phía mặt đất.

Chúng Vương yên lặng vạn năm, muốn tái hiện nhân thế!!

Bình Luận (0)
Comment