Chương 305: Khấp huyết (*) trở về (1)
(*) Khóc ra nước mắt máu
Trên vách núi Thủ Vọng Hải Ngạn, Khương Bân đang sốt ruột chờ đợi Tần Mệnh, thiếu gia rốt cuộc có diệu kế gì có thể đẩy lui quần hùng Bắc Vực? Tính toán thời gian, Diệp Tiêu Tiêu hôm nay không sai biệt lắm phải mang theo Nguyệt Tình bọn họ trở lại Lôi Đình cổ thành, tin tức cũng nên tản ra ngoài, đến lúc đó Bắc Vực mênh mông đều sẽ bị chấn động, ngũ Vương bát tông đều có thể hàng lâm đến Lôi Đình cổ thành, còn có thể có rất nhiều cường giả đi qua góp vui, tuyệt đối là thịnh cảnh Bắc Vực chưa từng có. Hơi có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào, Lôi Đình cổ thành có thể sẽ bị san bằng thành đất, thiếu gia phải làm sao mới có thể phá cục? Quả thực là thiên phương dạ đàm.
Không phải hắn không tin Tần Mệnh, thật sự là không thể tin được.
Trong rừng phụ cận, rải rác rất nhiều Linh Yêu cùng dong binh, đều cẩn thận tìm kiếm bảo vật, chờ mong có thành tựu gì.
Sắc trời đã dần tối, nhưng sóng biển vẫn mãnh liệt như trước, tầng tầng lớp lớp, va chạm vào bờ biển, nhấc lên sóng biển đầy trời.
Khương Bân phiền não, nhấc chân đá bay đá vụn trước mặt, nhưng một cước này đá ra ngoài, trong rừng rậm phía sau đột nhiên truyền đến tiếng trầm đục, giống như là từ dưới đất truyền ra, là tiếng cây đổ, tiếng vang làm cho người ta khủng bố.
- Động tĩnh gì?
Khương Bân nhíu mày quay đầu lại, toàn thần cảnh giác.
- Rắc rắc rắc rắc...
Tiếng xé rách địa tầng liên tiếp vang lên, kinh hãi bay đi một lượng lớn chim ngủ đêm, trên đất rừng yên tĩnh phụ cận, rất nhiều dong binh cùng Linh Yêu đều theo bản năng tìm kiếm nguồn âm thanh.
Tiếng nổ càng ngày càng nặng nề, một lát sau, phương viên ngàn thước kịch liệt rung động, giống như động đất lay động.
- Không tốt.
Khương Bân mở rộng cánh chim, vọt lên trời cao, kinh ngạc nhìn rừng rậm.
Răng rắc!
Một vết nứt khổng lồ đột nhiên sụp đổ trong rừng, phun ra bụi mù nồng đậm, đá vụn ngút trời, vết nứt đen như mực dữ tợn dọa người. Ngay sau đó, vết nứt càng ngày càng nhiều, xé rách mặt đất rừng rậm, xé nát núi cao xa xa, thanh âm oanh oanh mãnh liệt càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng khủng bố, giống như là có man thú nào đó gào thét dưới lòng đất.
Linh Yêu chạy trốn, chim ngủ đêm bay ngút trời, trong rừng rất nhiều dong binh đều kinh ngạc lui về phía sau, đột nhiên hỗn loạn giống như tận thế.
- Ngao rống!
Một tiếng gào thét ở dưới lòng đất vang vọng, đất lở, núi lở, núi rừng phương viên mấy ngàn thước hoàn toàn sụp đổ, bụi mù tung bay, loạn thạch quay cuồng, khe nứt thật lớn nghiền nát mặt đất, cũng nuốt chửng cây cối cổ xưa, mấy tòa núi cao sụp đổ, biến thành đá vụn hỗn loạn quay cuồng rơi xuống.
- Đó là cái gì?
- Dưới lòng đất có thứ gì muốn đi ra sao?
Khương Bân kinh ngạc, cường giả ở núi xa đều kinh ngạc, ngay cả cường giả điều tra hải vực phụ cận cũng nhìn về bờ biển, mặt lộ ra kinh ngạc.
Oanh oanh oanh, từng đạo cường quang đụng phải mặt đất, phun ra bầu trời dài, xua tan u ám trong thiên địa, đánh nát tầng mây nặng nề, cường quang chiếu sáng khắp núi rừng, rất nhiều người không mở được mắt, càng bắt đầu khởi động năng lượng làm cho người ta tim đập thình thịch. Mọi người kinh hãi nhìn lại, bối rối lui về phía sau, bọn họ từ chỗ sâu trong cường quang cảm nhận được khí tức vô cùng uy nghiêm, còn có tiếng gào thét khàn khàn, giống như là thật sự có tuyệt thế cường giả xuất thế.
- Rầm rầm rầm!
- Rống...
Từ sâu trong lòng đất đến non sông trên mặt đất, phương viên mấy ngàn thước kịch liệt sụp đổ, âm thanh kỳ quái vang thành mảnh, tràng diện rung động lòng người, yêu thú cùng cầm điểu kinh hãi chạy trốn tán loạn, rất nhiều dong binh cùng Linh Yêu không thể kịp thời né tránh, trực tiếp bị khe nứt nuốt chửng, theo cự thạch lăn xuống lòng đất, vang lên những tiếng kêu thảm thiết thê lương người.
Khương Bân vỗ cánh lui xa, không dám đụng vào cường quang ngút trời.
Hỗn loạn càng ngày càng kịch liệt, cảnh tượng càng ngày càng kinh người. Mười tám pho tượng trăm thước hoàn toàn ‘sống lại’, bọn họ kịch liệt giãy dụa giữa các tầng địa tầng, chặt nát nham thạch, oanh nát thượng tầng phủ bụi, giống như mười tám con man thú phát cuồng, cứng rắn giãy dụa, bò ra khỏi Vương mộ dưới lòng đất phủ bụi vạn năm.
- Ngao rống!!
Thương Long thét dài, thanh động trời cao, mặc dù là tượng đá, mặc dù là long hồn, tuy rằng yên lặng vạn năm, nhưng vẫn bắt đầu khởi động long uy khủng bố như trước, thân hình khổng lồ trăm thước của nó trước tiên lao ra địa tầng, cuồng bạo rung động thân rồng, nhấc lên đá vụn đầy trời, khơi dậy cuồng phong vô tận. Nó gầm gừ trong ánh sáng mạnh mẽ, bộc phát lấy phục sinh bá đạo.
Trên người nó, Vương tượng uy nghiêm hùng tráng, khí thế bàng bạc, khải giáp hàn quang sâm sâm, giống như sắt thép thật, hắn vung đao chỉ trời, đao khí lăng tiêu, cuốn động quang mạc.
Ầm ầm! Tiếng nổ lớn như đá phá thiên kinh, một tòa Vương tượng luân chuyển cự chùy đánh văng ra mặt đất, bay lên trời cao, nặng nề nện xuống mặt đất, trọng lượng trăm vạn cân, giống như là một ngọn núi va chạm. Hắn ngẩng đầu lên trời, tiếng gầm hùng hồn dâng lên từ cổ họng, giống như là sóng khí cuồn cuộn xuyên qua thiên địa, chấn đến quần sơn Linh Yêu thống khổ ai kêu, chấn đến những ngọn núi xa xôi run rẩy, càng chấn động sóng triều xa xa tầng tầng lớp lớp lui về phía sau. Hắn luân vũ trọng chùy, chấn chỉ Lôi Đình cổ thành xa xôi, chiến khí ngút trời, uy lẫm thiên địa.
Pho tượng nữ Vương theo sát lao ra địa tầng, dáng vẻ uy nghiêm, mũ phượng khăn quàng vai, tuy rằng là pho tượng, nhưng lại không che dấu được phong hoa cái thế của nàng, uy nghi Vương giả, nữ Vương duy nhất trong chúng Vương, khí thế của nàng không yếu hơn bất kỳ tiên Vương nào, nàng là vị vua thứ ba của vương quốc Vĩnh Hằng, từng chấn động một thời đại, mắt phượng tinh mang như đao, ba thanh cự kiếm bày ra ở phía sau, bạo phát hùng minh kinh thiên, giống như là muốn áp chế không được, muốn chém vỡ phiến sơn hà này, tái hiện vạn cổ sát uy.