Chương 3030: Lạnh Giá Tuyệt Vọng (2)
Chương 3030: Lạnh Giá Tuyệt Vọng (2)
Giờ này khắc này, Vạn Tuế Sơn đang hoành hành trong một mảnh rừng rậm tại Thương Huyền Thiên đình, sương mù ngập trời, khí tức tĩnh lặng, dẫn phát khủng hoảng cực lớn. Vạn chim hí hót, chật vật bay tán loạn, lượng lớn mãnh thú sợ hãi lao nhanh, cả phiến rừng rậm đều đang bạo động. Không ngừng có mãnh thú linh cầm bị cuốn vào sương mù, không ngừng có tiếng gào thét thê lương vang vọng rừng rậm.
Kinh hãi, tuyệt vọng, gào thét, tăng lên hỗn loạn cho rừng rậm, dường như thiên tai, muốn hủy diệt muôn dân trăm họ.
Nếu như thời điểm này có ai quay đầu lại nhìn ra xa, sẽ phát hiện đằng sau Vạn Tuế Sơn đang kéo dắt lấy một hòn đảo cực lớn, đang giãy dụa giữa chân thật cùng hư ảo, đấu đá bừa bãi ở sâu trong thời không.
- Táng Hoa! Không còn kịp nữa! Nhanh nhanh nhanh!
Con mắt Tần Mệnh đều đỏ lên, gào thét với núi lớn. Vốn là kế hoạch toàn bộ hành trình trong mười lăm phút, nhưng bây giờ đều muốn hai mươi phút, Vạn Tuế Sơn khả năng lui trở về dòng thời không bất cứ lúc nào.
Táng Hoa làm sao không nóng nảy, nhưng năng lượng Thời Không Tinh Thạch khuếch tán chỉ là bao trùm ba phần năm, rất nhiều nơi bên ngoài đều không thể bao trùm. Nàng khi trước rất muốn mở ra trước, lại không dám đơn giản vận dụng, dù sao diện tích Thất Nhạc Cấm Đảo cũng quá lớn, một khi toàn diện phóng thích liền sẽ không ngừng tiêu hao linh lực Thời Không Tinh Thạch, trong chốc lát coi như cũng được, nhưng ai cũng không biết thời điểm Vạn Tuế Sơn lao ra là khi nào, lại lúc nào rơi xuống Thiên Đình đại lục. Nàng chỉ có thể làm chuẩn bị thật đầy đủ, đợi chờ thời gian ngắn nhất bao trùm Thất Nhạc Cấm Đảo, nhưng sự thật không nhanh xa với mong muốn.
Nếu như lần này không thành công, năng lượng Thời Không Tinh Thạch liền tiêu hao hơn phân nửa, bọn hắn lại phải một lần nữa trở về tìm kiếm, nhưng Thời Không Tinh Thạch không phải nói lấy là có thể lấy được, lại muốn lấy bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu.
Tiếp tục! Tiếp tục!
Căng thẳng! Hung hiểm! Kích thích!
Táng Hoa đột nhiên hạ quyết tâm, cưỡng ép vứt bỏ hơn ba mươi dặm non sông bên ngoài. Cái mảnh còn không có hoàn toàn bao trùm bên ngoài kia, không cần nữa!! Nhất niệm lên, mặt đất bên ngoài Thất Nhạc Cấm Đảo đong đưa dữ dội, một vết nứt dài hẹp dữ tợn như là cánh cửa địa ngục ầm ầm mở ra, đất rung núi chuyển, bụi mù bay loạn, mảng lớn đá lớn sụp đổ rơi xuống thời không sương mù, rất nhiều hồ nước đều ầm ầm sụp đổ. May mà ở bên trong một khu vực như vậy đã không còn Linh Yêu, nếu không nhất định sẽ chết vô cùng thảm.
Tại Thất Nhạc Cấm Đảo ‘Bi tráng đứt đuôi’, đồng thời Táng Hoa cũng cực lực thúc dục Thời Không Tinh Thạch phóng thích năng lượng, điều động năng lượng bao trùm sương mù bành trướng, đến chống lại cùng Thời Không sương mù.
Trước trước sau sau ba phút, thoạt nhìn rất ngắn, nhưng đối với mỗi người mà nói, nhiều một giây đều là dày vò, ba phút giống như qua ba thế kỷ, rốt cục, Thất Nhạc Cấm Đảo chỉnh thể một hồi đong đưa trên phạm vi lớn, đột nhiên xông kích về phía trước.
- Thành công??
Bọn người Tần Mệnh phấn chấn, có thể cảm nhận được Thất Nhạc Cấm Đảo chuyển động, hơn nữa tốc độ đột nhiên tăng lên trên phạm vi lớn.
Chẳng lẽ là tránh thoát khỏi Vạn Tuế Sơn?!
Tất cả mọi người vừa đợi chờ vừa khẩn trương nhìn qua không trung, lại yên lặng cảm thụ lấy tình huống dưới chân.
Trở về rồi sao? Chúng ta chạy ra Vạn Tuế Sơn rồi sao?
Mấy phút đồng hồ sau, Thất Nhạc Cấm Đảo nhanh chóng vững vàng, không lại đong đưa, ngay cả sương mù đậm đặc xung quanh đều trở nên nông cạn.
Tần Mệnh vội vàng vọt tới chỗ núi lớn, phá mở tầng băng tiến vào động đá.
- Thế nào? Hiện tại ở nơi nào?
Trong kén cây dâng lên lượng lớn sương mù, nhánh dây thanh thúy tươi tốt như là lục xà đan vào nhau, đưa Táng Hoa đi ra.
Táng Hoa ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn qua Tần Mệnh, lại thật lâu không nói gì.
- Như thế nào? Nói chuyện a.
Tần Mệnh nhướng mày, dán mắt vào mặt Táng Hoa, nhưng hiện tại quả là nhìn không thấu Táng Hoa có ý gì, nữ tử này giống như không có hỉ nộ ái ố, đừng hòng từ trên mặt nàng nhìn ra cái gì.
- Tránh thoát khỏi Vạn Tuế Sơn!
- Thật tốt quá!
Tần Mệnh thở ra một hơi thật sâu, không cần lại trở về tìm Thời Không Tinh Thạch, cũng không cần lại mạo hiểm cướp đoạt thời không thánh khí.
- Nhưng không có về thiên đình.
- Có ý gì?
Biểu lộ kích động cứng đờ trên mặt Tần Mệnh.
- Lúc tránh thoát, Vạn Tuế Sơn trở lại dòng thời không.
- Vậy chúng ta bây giờ ở đâu?
- Trong dòng thời không.
Táng Hoa rất ít đem cảm xúc biểu hiện ở trên mặt, nhưng giờ khắc này, nàng từ từ nhắm mắt lại, trong lòng một hồi lạnh giá tuyệt vọng. Tại thời điểm Thất Nhạc Cấm Đảo sắp tránh thoát khỏi Vạn Tuế Sơn, Vạn Tuế Sơn đột nhiên lui về dòng thời không, trước sau còn kém nửa phút mà thôi. Nàng lúc ấy phát giác không ổn, muốn đóng cửa trận pháp, rút năng lượng Thời Không Tinh Thạch về, tiếp tục đi theo sau lưng Vạn Tuế Sơn, chờ đợi cơ hội khác. Nhưng, lực quán tính to lớn thúc dục lấy Thất Nhạc Cấm Đảo, không đợi nàng khống chế, hòn đảo đang liều xuất toàn lực đột nhiên thoát khỏi trùng kích, oanh oanh liệt liệt xông vào hơn mười dặm, còn không ngừng xông về phía trước.
Hiện tại rốt cục nàng cũng khống chế được hòn đảo, kết quả đã cảm thụ không đến Vạn Tuế Sơn.
Tần Mệnh chau mày:
- Vạn Tuế Sơn đâu? Đuổi theo a!
- Đuổi không kịp.
Táng Hoa không có có tâm tư cãi nhau cùng Tần Mệnh, Thất Nhạc Cấm Đảo diện tích khổng lồ, không phải từng giây từng phút có thể đơn giản khống chế, nói dừng là dừng nói đi là đi, hơn nữa vì tránh thoát khỏi Vạn Tuế Sơn, Thất Nhạc Cấm Đảo như là hoang cổ cự thú liều xuất toàn lực một lòng chạy như điên, năng lượng bành trướng quá kinh khủng, càng không khả năng đơn giản phanh lại. Chính là vài giây ngắn ngủi mà thôi, vận mệnh liền quyết định. Thật không thể tin được, rất khó tin tưởng, lại cứ như vậy chân thật phát sinh.
Tần Mệnh càng nhăn mày càng chặt, không thể tin được Táng Hoa khôn khéo vậy mà ‘Sai lầm’, há mồm muốn tranh luận, nhưng lại không biết nói cái gì, dù sao... Bọn hắn đối kháng chính là thời không thần sơn, ai cũng đều không có kinh nghiệm.