Chương 3031: Đau! Thương!
Chương 3031: Đau! Thương!
Tần Mệnh không nghĩ tới sẽ là như thế này, Táng Hoa cũng không nghĩ tới. Người ở phía ngoài đang vừa kích động vừa khẩn trương chờ đợi tin tức, nhưng hai người trong thạch động lại lần nữa trầm mặc.
Dòng thời không, không có chiều dài không có độ rộng, không có phần cuối không có khởi nguyên, như là mảnh Tinh Hải vô cùng mênh mông, càng giống như là lỗ đen vô biên vô hạn. Không có chỉ dẫn, không có phương hướng, rõ ràng đang ở thời gian cùng trong không gian, nhưng thời gian thật giống như không thuộc về bọn hắn, không gian càng đang lưu đày lấy bọn hắn.
Thất Nhạc Cấm Đảo bất động?? Thời gian không gian giăng khắp nơi, trọn vẹn thác loạn vặn vẹo, bọn hắn chưa hẳn có thể đợi đến Vạn Tuế Sơn! Nếu như oanh oanh liệt liệt xông về trước? Lại sẽ bay đến thời kì gì, lại có thể dừng lại ở nơi nào. Bọn hắn khả năng vĩnh viễn không đến được Vạn Tuế Sơn, cũng có thể có thể vĩnh viễn bay chảy đi xuống, một năm... Hai năm... Mười năm... Trăm năm...
Đây không phải ảo tưởng, mà là nguy cơ mãnh liệt to lớn!
Bọn hắn thật sự khả năng sẽ chết già tại dòng thời không!
Nếu như cưỡng ép va chạm dòng thời không xông ra bên ngoài, rất có thể sẽ bị lưu đày càng xa xôi, chọc giận Thiên Đạo cưỡng ép hủy diệt bọn họ. Nơi này không cần năng lượng quá mạnh mẽ, một mảnh thời gian loạn lưu đảo qua, một cái chớp mắt đã trăm vạn năm, ngay cả Thất Nhạc Cấm Đảo đều phong hoa thành phấn bụi, chớ nói chi là người ra mặt.
Tử vong, có đôi khi chính là đơn giản như vậy, tàn khốc như vậy!
Dù cho may mắn xông ra được, lại sẽ là nơi nào? Là thời đại gì, là thế giới gì! Hơn nữa, nếu như không phải là vạn năm trước, cũng không phải vạn năm sau, bọn hắn khả năng vĩnh viễn không chờ đến Vạn Tuế Sơn, cũng liền thật sự vĩnh viễn tồn tại ở cái thế giới không biết kia, cùng cuộc sống, thân bằng trước kia, triệt để vĩnh biệt.
Cái này khả năng còn kinh khủng hơn so với tử vong.
- Có biện pháp nào kinh động Vạn Tuế Sơn, bắt nó dẫn qua đến không?
Táng Hoa đều không tâm tư đối kháng cùng Tần Mệnh, sau khi bình tĩnh lại thì bắt đầu nghĩ biện pháp. Dòng thời không mênh mông bát ngát, không có phương hướng, không có chỉ dẫn, chạy đi đâu cũng không biết, tiêu chí duy nhất là đúng là tòa Vạn Tuế Sơn kia!
Sắc mặt Tần Mệnh u ám:
- Biện pháp rất nhiều, ngươi dám thử sao? Ngộ nhỡ không có đưa tới Vạn Tuế Sơn, mà là phá mở thời không, rơi xuống thời đại nào đó? Còn khả năng dẫn phát thời không loạn lưu, còn đáng sợ hơn so với sương mù Vạn Tuế Sơn!
- Nếu như ngươi có cách tốt hơn liền nói ra, không có liền lập tức nghĩ!
- Nếu như chỉ có mấy người, rất nhiều biện pháp có thể mạo hiểm nếm thử, nhưng đây là Thất Nhạc Cấm Đảo, mang theo hơn mười vạn sinh linh... Ta bất lực.
Nếu như chỉ có bản thân Tần Mệnh, hoặc là mang theo mấy người, có thể nghĩ biện pháp đảo loạn thời không, dù cho xuất hiện ngoài ý muốn, cũng có thể dựa vào thân pháp linh hoạt cùng Thời Không Tinh Thạch tránh đi. Nhưng, Thất Nhạc Cấm Đảo to như vậy, kéo dài mấy trăm dặm, muốn đảo loạn thời không phải cần bao nhiêu năng lượng, một khi đảo loạn lại sẽ sinh ra uy năng khủng bố cỡ nào.
- Ý của ngươi là bỏ qua Thất Nhạc Cấm Đảo??
Ánh mắt Táng Hoa nhìn về phía Tần Mệnh bỗng nhiên lạnh băng.
- Nếu thật tới tình trạng vạn bất đắc dĩ, nên bỏ vứt bỏ còn phải vứt bỏ!
- Người trên đảo thì sao, hơn mười vạn yêu thú kia của ta thì sao?
- Ta có thể mang đi một bộ phận, không mang đi được toàn bộ. Nếu như ngươi muốn ở lại cùng Thất Nhạc Cấm Đảo, vậy thì mời, nhưng ta phải trở lại.
Tần Mệnh đối mặt với Táng Hoa, giọng điệu cũng cường thế đến lăng lệ ác liệt:
- Giao hài tử cho ta, ngươi nguyện ý ở lại, ta không ngăn trở, nhưng hắn phải đi cùng ta!
- Mơ tưởng! Ta tình nguyện để cho hắn chết ở bên cạnh ta, cũng sẽ không giao cho ngươi, giao cho những nữ tử kia của ngươi!
Rốt cục Tần Mệnh cũng nổi giận:
- Hắn đi theo ngươi có thể có cái hạnh phúc gì!! Cuộc sống của các ngươi ngoại trừ báo thù còn lại cái gì? Ngươi nhất định muốn hủy hắn mới vui sao?
- Ngươi ngoại trừ chém giết chính là liều chết, hắn đi theo ngươi ngoại trừ trốn chết lại còn lại cái gì!
- Ta chỗ đó tối thiểu có ôn nhu, có tình bạn, càng có thân tình, mặc kệ ta còn sống hay là chết, huynh trưởng của ta bằng hữu của ta, đều cố hết sức hết khả năng thủ hộ hắn. Ngươi thì sao? Ngươi nơi này có cái gì! Ngoại trừ một gốc cây rách, ngoại trừ một đám nô bộc không xác định độ trung thành, ngươi còn thừa lại chút gì, nếu như ngươi chết, ai tới chiếu cố hắn!
- Thủ hộ? Ngươi cũng xứng nói chuyện thủ hộ! Nếu như ngươi chết, khắp thiên hạ đều đuổi giết Thiên Vương Điện các ngươi, tất cả kẻ địch đều sẽ đuổi tận giết tuyệt các ngươi. Thiên hạ tuy lớn, nhưng tuyệt đối không có chỗ cho hắn dung thân. Ngươi loạn chiến thiên hạ, chỉ cầu khoái hoạt, ngươi có từng cân nhắc hậu quả, ngươi cân nhắc qua người bên cạnh ngươi.
- Không tới phiên ngươi tới giáo dục ta, hài tử là của ta, nhất định phải giao cho ta!
- Hắn chỉ là của ta, chỉ thuộc về ta, bất luận kẻ nào đều đừng hòng lấy đi. Ngươi, càng không được!
- Hắn chỉ là ngoài ý muốn, ngươi giả vờ tình mẫu tử cái gì...
- Đùng!!
Táng Hoa quất một cái tát vang dội vào trên mặt Tần Mệnh, trận gây gỗ càng ngày càng chanh chua kịch liệt im bặt mà dừng.
Tần Mệnh nghiêng đầu, trên mặt xuất hiện một dấu tay bắt mắt, Táng Hoa nhìn hằm hằm Tần Mệnh, thân thể nhè nhẹ run rẩy.