Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3072 - Chương 3072: Chương 3072: Thức Tỉnh! Cửu Nguy Sơn! (1)

Chương 3072: Chương 3072: Thức Tỉnh! Cửu Nguy Sơn! (1) Chương 3072: Chương 3072: Thức Tỉnh! Cửu Nguy Sơn! (1)

Mấy vị Tinh Linh lớn tuổi coi như tỉnh táo, bọn hắn càng chú ý chuyện này. Người vạn năm sau vậy mà đi vào vạn năm trước? Còn là mấy ngàn nhân loại mười vạn Yêu tộc, số lượng khổng lồ như vậy, sự kiện oanh động như vậy, có quấy nhiễu trật tự Thiên Đạo hay không, cái này là chuyện hoàn toàn không nên xảy ra a.

Tinh Linh Nguyệt Yêu hỏi:

- Bọn hắn hiện tại ở đâu?

- Tiến vào Cổ Hải, đang tìm Vạn Tuế Sơn, chuẩn bị chạy khỏi nơi này.

- Người vạn năm sau trông như thế nào?

Một tiểu Tinh Linh hiếu kỳ vụt sáng lấy đôi mắt to xinh đẹp.

- Còn có thể thể nào, hai cái cánh tay hai cái đùi, hai con mắt một cái miệng. Cùng người hiện tại không có gì khác nhau, không có nhiều cái gì cũng không có ít đi cái gì.

Tiểu Tinh Linh kia le lưỡi, thẹn thùng nói:

- Ta không phải cái ý kia a, ta chỉ là hiếu kỳ.

- Hôm nào bắt mấy kẻ đến cho ngươi xem.

- Thật chứ?

Tiểu Tinh Linh kia nhẹ nhàng mà nhảy qua đến.

- Gả cho ta, ta liền bắt cho ngươi.

Dương Đỉnh Phong nháy mắt.

- Đùng!! Một cái tát vang dội, quất vào cái ót Dương Đỉnh Phong, nhanh đến ngay cả Dương Đỉnh Phong đều không có phản ứng kịp, đánh hắn một cái lảo đảo.

- Vẫn chưa xong?

Một nam Tinh Linh lớn tuổi uy nghiêm liếc mắt nhìn hắn:

- Dưới Cửu Nguy Sơn, chú ý dáng vẻ!

Dương Đỉnh Phong vặn lấy cái ót, ông ông đau nhức, mặt đều ‘xanh’. Các Tinh Linh khác mím môi, nghẹn cười.

Đáng đời!

Một vị nữ Tinh Linh nặng trịch mà nói:

- Vạn Tuế Sơn đang nhiều lần xuất hiện tại không cùng thời đại, còn đem người thời nay cùng hậu nhân tụ tập lại một lượt, nó muốn làm gì, muốn đả thông hai thời không sao?

Nam Tinh Linh gõ Dương Đỉnh Phong nói:

- Đỉnh phong! Triệu tập người của ngươi, chú ý quản chế Cổ Hải, lưu ý những vết nứt kia, nếu quả thật muốn đổi trời, Tinh Linh đảo chúng ta phải sớm làm chuẩn bị.

Tin tức Dương Đỉnh Phong mang về đến trùng kích rất lớn, không lâu sau đó thiên hạ sắp đại biến, tiến vào cái gọi là hậu kỳ thời đại loạn võ, các tộc loạn chiến, quần hùng vẫn lạc, năng lượng đất trời cũng bắt đầu khô kiệt. Mà quan trọng hơn là Linh tộc lọt vào hủy diệt đả kích, những Hoàng tộc trong Linh tộc bọn hắn này càng là hủy diệt toàn bộ, không ai sống sót!

Đây là thiên tai nhân nan!

Mặc dù rất khó tưởng tượng, nhưng bọn hắn lại không thể không tiếp nhận sự thật.

- Ta muốn gặp nữ hoàng, có một số việc cần hỏi rõ ràng. Không hỏi rõ ràng, ta đi ra bên ngoài tra có chết cũng đều tra không rõ.

Dương Đỉnh Phong nhìn qua Thiên Thu cung trên đỉnh núi, biểu lộ khó được ngưng trọng.

- Ý của ngươi là, nữ hoàng biết chút ít gì?

- Không phải nữ hoàng biết rõ cái gì, là nữ hoàng đang bố trí cái gì!

Dương Đỉnh Phong trước kia không dám đoán đến phương diện này, hiện tại còn thật có chút hoài nghi.



Tần Mệnh chậm chạp mở mắt ra, như là hài nhi mới sinh, vừa tiếp xúc ánh sáng, con mắt có chút tê rần, lại từ từ nhắm lại. Mê man trong chốc lát, lại yên lặng mở ra, rất lâu mới thích ứng với ánh sáng bên ngoài, ý thức tối tăm cũng dần dần thắp sáng, linh hồn ngủ say dần dần thức tỉnh.

- Ta ở đâu?

- Ta là ai?

Trong ý thức của Tần Mệnh quanh quẩn thanh âm trầm thấp, xa xưa lại lúc ẩn lúc hiện. Hắn mê mang nhìn về phía trước, một mảnh mông lung hỗn loạn, ánh sáng vặn vẹo, cảnh tượng thác loạn, hắn cực lực muốn tìm cái gì, nhìn rõ ràng cái gì, ý thức cũng rất trầm rất nặng, còn có một loại suy yếu nồng đậm.

- Con của tội nhân, Tần Mệnh! Giải vào Thanh Vân tông làm đầy tớ!

- Lôi Đình cổ thành, hai mươi vạn dân chúng! Đuổi vào Đại Thanh Sơn làm nô!

Trong ý thức của Tần Mệnh lần nữa hồi tưởng lại thanh âm, vẫn lúc ẩn lúc hiện, lại mơ hồ có thể cảm nhận được cái phần uy nghiêm cùng lạnh lùng kia. Hắn dùng lực muốn vươn tay, đẩy ra hỗn độn trước mặt, thấy rõ mê ảnh trong ánh sáng vặn vẹo, lại hoặc như là rất xa xôi, không thể với tới.

- Sinh cơ mờ ảo, tự do trong trời đất, không có bắt đầu không có kết thúc.

- Tinh khí là vật, du hồn là biến.

- Đây là Sinh Sinh Quyết!

Tần Mệnh suy yếu, mê mang, như là một đạo Tàn Hồn đang trôi giạt, hoặc như là người ngã xuống nước bất lực giãy dụa, mặt nước lại thủy chung sờ không tới.

- Trà Hội Bát Tông, Tu La Tử.

- Chúng vương thẩm phán, truyền thừa kéo dài.

- Trời xanh bỏ qua cho ai.

- Tam Tăng Vấn Tâm, tâm ý chỗ hướng.

- Vân Thâm Cửu Trọng Vụ, Kinh Đào Ngư Long Nộ.

- Bá Vương đảo, Cổ Hải Thăng Long bảng!

- Táng Hoa, ta muốn giết ngươi, giết ngươi...

...

Các loại thanh âm bắt đầu lo lắng xuất hiện, càng ngày càng vội vàng, càng ngày càng dày đặc, cảnh tượng trước mắt Tần Mệnh vặn vẹo hỗn độn, mê ảnh trùng trùng điệp điệp. Ý thức Tần Mệnh một hồi thống khổ dữ dội, dường như bắt được cái gì, lại hoặc như là bỏ qua toàn bộ, hắn cực lực muốn giãy dụa, lại trở nên hỗn loạn.

Rốt cục...

- Huyết nhục làm giấy, gấp giấy làm thuyền.

- Băng qua vạn năm thời không.

- Nguyệt Tình, Yêu Nhi, Hân Nhi, Ngọc Chân... Thân nhân của ta... Chờ ta trở lại... Chờ ta... Trở lại...

Ý thức Tần Mệnh trong chốc lát phát đỏ, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên thanh tỉnh, tất cả lo lắng trí nhớ đều tại thời khắc này toàn bộ cứng lại, như là các loại hình ảnh rậm rạp chằng chịt trôi giạt ở xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment