Chương 3073: Chương 3073: Thức Tỉnh! Cửu Nguy Sơn! (2)
Chương 3073: Chương 3073: Thức Tỉnh! Cửu Nguy Sơn! (2)
- A!!
Một tiếng kêu gào thảm thiết bi thống thê lương, hòa với bất an cùng mê mang!
- Vạn Tuế Sơn! Dòng thời không!
- Ta phải về nhà!
Tần Mệnh yên lặng nỉ non hai tiếng, con mắt bỗng nhiên mở ra, thân thể đột nhiên ngồi dậy. Sắc mặt hắn tái nhợt, dữ dội thở dốc, toàn thân hư thoát, như là đã trải qua một hồi bệnh nặng. Ánh mắt lắc lư dữ dội, một hồi lâu mới khôi phục tiêu cự.
Tần Mệnh thở hổn hển, trái tim bang bang nhảy lên, khó chịu phát động vang vọng tại bên tai, hắn kinh nghi nhìn gian phòng tươi mát duy mỹ xung quanh, lại tụ lông mày cảnh giác. Tuy nhiên... Nơi này giống như không phải nơi nguy hiểm gì, giống như là một ngôi nhà trên cây chăm chú chế tạo. Từ tường đến xà, từ đất đến đỉnh, đều là nhánh cây tráng kiện thêu dệt, ngay cả cái giường cùng cái bàn đều là cành cây rủ xuống uốn lượn mà thành, bên trên còn chập chờn lấy lá cây ướt át xanh tươi, trong không khí trôi giạt lấy vô số lục quang, tản ra mùi thơm ngát cùng khí tức sinh mệnh nồng đậm.
- Ta còn sống?
Tần Mệnh nâng lên hai tay, dùng sức nắm chặt, cảm thụ lấy lực lượng bành trướng cùng linh lực lưu động, thậm chí có một loại ảo giác không chân thực. Hắn dùng lực nhắm hai mắt lại, hồi tưởng đến những chuyện đã xảy ra. Hắn là tại dòng thời không, đoán được chỉ dẫn của Tần Lam kiếp trước, tách rời thân thể, tế hiến linh hồn, sau đó liền...
- Ta còn sống!
- Ta trở lại thời đại loạn võ?
- Ta đang ở đâu?
- Tần Lam! Tần Lam đâu!!
Tần Mệnh giật mình một cái nhớ ra toàn bộ, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, đang muốn đẩy mở cánh cửa gỗ, một thiếu nữ thanh tú đã đi vào.
- Nha! Ngươi tỉnh rồi??
- Đây là đâu??
Tần Mệnh lui về phía sau hai bước, sắc mặt ngưng trọng, tay phải tránh tại sau lưng dùng sức nắm chặt.
- Cửu Nguy Sơn a.
Thiếu nữ là Tinh Linh, tinh xảo khuôn mặt, da thịt trắng nõn, khí chất linh động, còn có lỗ tai đáng chú ý, thanh tịnh con mắt kia, đều không thể không để cho người khác cảm thán tạo hóa ban ân, tốt đẹp chỉ có thể tồn tại ở bên trong họa quyển vậy mà lại sống sờ sờ đặt tại trên người nữ tử xinh đẹp đứng tại trước mặt này, không thể không khiến người khác sợ hãi thán phục.
Cửu Nguy Sơn!
Tần Mệnh nhảy dựng trong lòng, sắc mặt càng ngưng trọng, ta thật sự đi tới Cửu Nguy Sơn? Ta đi tới thời đại loạn võ!
Thiếu nữ thanh tú bưng cái bàn ngọc, đi lòng vòng quanh Tần Mệnh, hiếu kỳ đánh giá hắn, thừa dịp hắn không chú ý, còn nhô ra tay ngọc trắng nõn óng ánh chọc chọc eo Tần Mệnh:
- Ngươi thật sự là người của vạn năm sau à?
- Cửu Nguy Sơn! Thiên Thu cung?
Tần Mệnh nghiêm túc nhìn thiếu nữ, lại một lần nữa hỏi.
- Đúng vậy a.
Thiếu nữ giảo hoạt cười cười, gẩy gẩy ngón tay:
- Lúc ngươi tới chỉ là một trái tim, hì hì, là nữ hoàng cứu ngươi, đa tạ đi!
- Nữ hài ôm lấy ta đến đâu?
- Không nên nguy hiểm như vậy nha, nơi này không có người nào sẽ thương tổn ngươi.
- Nữ hài dẫn ta tới đây đâu!
- Không biết, hẳn là vẫn còn ở chỗ nữ hoàng.
- Nữ hoàng là ai? Nàng ở đâu?
- Đỉnh núi, bên trong Sinh Mệnh hoàng cung, a, chính là Thiên Thu cung ngươi nói! Tuy nhiên nữ hoàng không phải là người ngươi muốn gặp thì có thể gặp, đến khi nàng bằng lòng gặp ngươi hãy nói.
Nữ hài bưng bàn ngọc chuyển đến trước mặt Tần Mệnh ư, bên trên để đó một chuỗi bồ đào linh quả, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, ánh sáng lung linh, tản ra năng lượng rất mạnh mẽ lại đặc biệt.
- Đây, đưa cho ngươi, điều trị hồn phách, ngươi bây giờ cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Tần Mệnh nhắm hai mắt lại, để cho bản thân tỉnh táo, miễn cưỡng lộ ra nụ cười:
- Ý tốt ta xin nhận, làm phiền cô nương thông bẩm nữ hoàng, liền nói ta tỉnh, ta muốn gặp nàng.
- Không nên gấp gáp nha, ngươi cứ chậm rãi đã, ta mang ngươi đi tìm các tỷ muội khác, các nàng khẳng định thật cao hứng.
Tiểu Tinh Linh giống như không có hiểu tâm tình vội vàng của Tần Mệnh, lôi kéo tay của hắn muốn đi ra ngoài:
- Lúc ngươi ngủ, các tỷ muội tới thăm ngươi rất nhiều lần, đều rất ngạc nhiên đối với ngươi đây này.
Tần Mệnh bất đắc dĩ đẩy tay tiểu Tinh Linh ra:
- Vị cô nương này, trả lời mấy vấn đề của ta trước. Ta tới nơi này đã mấy ngày?
- Ừm... Không sai biệt lắm hai mươi ngày đi à nha, hình như là vậy, ta nhớ không rõ.
- Ta là làm sao tới đây được?
- Một tiểu Tinh Linh chấn vỡ hư không, ôm lấy một trái tim đến.
- Tiểu Tinh Linh?
- Đúng vậy a, tiểu Tinh Linh, giống như chúng ta.
Tiểu Tinh Linh xinh đẹp nháy mắt mấy cái, con mắt tinh khiết sáng lóng lánh hoàn mỹ, vô cùng linh động.
Tinh Linh?
Lúc này Tần Mệnh mới chú ý tới nữ tử này có chút không tầm thường như vậy.
- Có một mảnh sơn mạch nào hay không?
- Sơn mạch gì?
- Chỉ có tiểu cô nương kia, không có cái khác?
- Còn có một nam hài nhi a.
- Ở đâu!!
- Ở bên ngoài a, chơi rất vui vẻ.
- Không có một mảnh sơn mạch đi theo?
Tần Mệnh chau mày, chẳng lẽ Thất Nhạc Cấm Đảo không thể đuổi kịp, hay là ngoài ý muốn bị mất phương hướng?
- Không có a, chỉ hai nửa người các ngươi, hai tiểu hài nhi tính là hai, ngươi tính là nửa, hì hì.
Tiểu Tinh Linh chính là Lan Anh, rất ngạc nhiên đối với Tần Mệnh, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, còn thỉnh thoảng tiến gần về phía trước, muốn ở khoảng cách gần nhìn nhân loại vạn năm sau này một cái.