Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3109 - Chương 3109: Sát Hồn Thức Tỉnh (1)

Chương 3109: Sát hồn thức tỉnh (1) Chương 3109: Sát hồn thức tỉnh (1)

Ngay cả Thiên Võ cảnh ngũ trọng thiên như Dương Phong Hoa kia đều bó tay chờ bị bắt, huống chi tứ trọng thiên nó đây.

- Đợi tí nữa nếu như lên xung đột, sẽ là một hồi ác chiến, ta gọi Cửu Độc Âm Lân Mãng cùng một chỗ thủ hộ ngươi. Chúng ta hai Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên, phối hợp ngươi Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên, chỉ cần nắm lấy cơ hội nhất định có thể chạy thoát. Huyền Kiếm Sơn không nhất định thật sự muốn chạy, trước muốn nhìn tình huống kế tiếp lại thương lượng. Tuy nhiên hắn tâm tư kín đáo, nghĩ đến vẫn là phải làm hai tay chuẩn bị, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì bất lợi đối với hắn, còn không bằng hắn thủ hộ Cùng Kỳ giết ra từ phương hướng khác.

Cùng Kỳ lập loè ánh mắt, ý kiến này đúng là hay, nếu như có hai Thiên Võ ngũ trọng thiên thủ hộ, nó tại đem hết toàn lực mở ra cấm thuật, cơ hội lao ra rất lớn:

- Nhân loại! Nếu như thành, tương lai ta bảo vệ ngươi tại thời đại loạn võ thông suốt không trở ngại!

Huyền Kiếm Sơn gật đầu đối với nó, lại bắt đầu liên hệ cùng Cửu Độc Âm Lân Mãng, còn vụng trộm liên hệ ba vị Thiên Võ khác, làm tốt chuẩn bị trốn chạy để khỏi chết.

- Bọn hắn đến!

Táng Hoa đã nhận ra sáu khí tức tới gần, rất cẩn thận rất ẩn nấp, lại trốn không thoát nàng dò xét. Nhưng đúng vào lúc này, Táng Hoa trong thạch động đã giao hòa cùng đại thụ đột nhiên mở ra hai mắt sáng ngời, ánh mắt có chút lắc lư, không dám tin lại tràn đầy khiếp sợ, sau một lát nàng triệu tập lực lượng bành trướng hội tụ phía đông, dò xét lấy cái hải vực kia.

Giờ này khắc này đang có hai khí tức khác nhanh chóng lao về hướng này, bên trong có một khí tức quen thuộc như vậy!

Táng Hoa khẽ nhúc nhích đôi môi đỏ mọng:

- Tần... Mệnh?



Vờn quanh bên người Tần Mệnh là năm viên Thời Không Tinh Thạch, giờ phút này đã tách ra ánh sáng như trăng đêm, chấn động dữ dội, bập bềnh lấy lực lượng Thời Không, vặn vẹo sóng cả, ngay cả thân thể của Tần Mệnh đều trở nên như ẩn như hiện, như là muốn tiêu tán trong mảnh thời không này.

Dương Đỉnh Phong theo sát xông lại, ngưng mi nhìn vực sâu tối tăm tĩnh lặng phía trước, nơi này cách mặt biển chừng năm sáu nghìn trượng, áp lực vô cùng khủng bố, tối tăm tĩnh lặng, không có bất kỳ ánh sáng, ngay cả thần thức đều nhận đến áp chế cường lực, nhưng Thời Không Tinh Thạch bên người đang tách ra ánh sáng, xác định rõ không sai truyền lại cho bọn hắn một tin tức, Thất Nhạc Cấm Đảo liền ở phía trước.

Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong trao đổi ánh mắt, thu lấy Thời Không Tinh Thạch đột nhiên vọt tới. Ngắn ngủn mấy ngàn thước, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến hóa, không phải tối tăm, không phải sóng cả, mà là trầm trọng sương trắng trà trộn mê quang. Hai người rung động tinh thần cực độ, xoáy lên cương khí dữ dội, đã nhanh chóng vượt qua Nguyên Linh sương mù, hàng lâm đến trong rừng rậm biên giới hòn đảo.

- Tới rồi sao, xác định chỉ có sáu người sao?

Mỹ Đỗ Toa nắm chặt hai tay nhìn qua sóng cả tối tăm, lực lượng thiên cương trong người sôi trào, đáy mắt dấy lên dào dạt chiến ý. Nếu như chỉ có sáu tên, bọn hắn có thể liều chết đánh cược một lần, không hy vọng xa vời giết những người kia, nhưng tối thiểu có thể nghĩ biện pháp di chuyển lực chú ý, tranh thủ cơ hội di chuyển cho Thất Nhạc Cấm Đảo.

Đám người Kim Thánh Quân lĩnh hội tới ý tứ Mỹ Đỗ Toa, sắc mặt ngưng trọng tụ lên lông mày, thật đến một bước này sao? Trước tiên có thể thử nói chuyện, nếu thực không được lại nghĩ biện pháp.

- Đến!

Phân thân Táng Hoa từ từ xoay người, nhìn phía rừng rậm bên ngoài cánh đồng tuyết.

- Ở đâu?

Đám người Kim Thánh Quân theo ánh mắt Táng Hoa trông đi qua, chẳng lẽ đến từ nơi đó?

- Đến hai người!

Phân thân Táng Hoa tán thành cánh hoa, tiêu tán trong sương mù.

- Hai người, có ý gì?

Bọn hắn một lúc không có hiểu được.

Trong cánh đồng tuyết lạnh giá, đám Thánh Võ Thiên Võ đều đang nhìn qua không trung, căng thẳng cùng đợi.

Mấy người Huyền Kiếm Sơn bọn hắn đạt thành chung nhận thức, trước quan sát tình hình, nhìn đúng thời cơ lại mang Cùng Kỳ rút lui.

Dương Phong Hoa cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, lực uy hiếp của Vô Hồi Cảnh Thiên tại mỗi một nơi đều là trí mạng, đến nơi này cũng không ngoại lệ. Đợi Khấu Thanh Dương đến nơi này, nhìn bọn hắn làm sao như chó vẫy đuôi mừng chủ. Còn có Cùng Kỳ kia, bất kể là làm sao xuất hiện tại nơi này, nếu đã rơi xuống trong tay của nàng, thì tuyệt đối không thể để cho nó còn sống rời khỏi, nếu như có thể mang theo sơn mạch trở về, lại bắt sống Cùng Kỳ, đích thị là một chuyện thiên đại công lao.

Tuy nhiên...

- Ngươi còn sống!

Vô số cánh hoa tụ tập ở giữa không trung, hiện ra dáng người hoàn mỹ tuyệt luân uyển chuyển của nàng, cánh hoa tung bay, đỏ như máu, lượng lớn gợn sóng Nguyên Linh như là thải điệp vờn quanh lấy nàng, làm nổi bật lấy khuôn mặt đẹp đẽ lãnh diễm trắng nõn ấy. Ánh mắt nàng có chút lắc lư, nhìn lên thân ảnh màu vàng lao vùn vụt mà đến trước mặt.

Là Tần Mệnh, thật sự là Tần Mệnh!

- Ngóng trông ta chết như vậy?

Tần Mệnh chấn vỗ lấy cánh chim màu vàng, xoáy lên gió lớn đuổi đến nơi này, kim quang ngập trời, chiếu khắp trời đất, đều đem cánh đồng tuyết nhuộm thành kim quang, khí thế Thiên Võ Cảnh tứ trọng thiên đỉnh phong càng là mênh mông cuồn cuộn toàn trường, trùng kích lấy tâm hồn tất cả mọi người.

- Tần Mệnh??

Con mắt Huyền Kiếm Sơn đều suýt chút nữa trừng đi ra, mẫu thân nhà ngươi, mắt ta bị hoa sao?

- Tần Mệnh!!
Bình Luận (0)
Comment