Chương 3110: Sát hồn thức tỉnh (2)
Chương 3110: Sát hồn thức tỉnh (2)
Các Thiên Võ Thánh Võ khác hít vào từng ngụm khí lạnh, thật không thể tin được nhìn nam tử uy mãnh như thiên thần hàng lâm trên không trung, bộ dáng quen thuộc, cánh chim màu vàng quen thuộc, không phải là Tần Mệnh sao? Rất nhiều người khoa trương dụi dụi con mắt, không dám tin. Không phải Tần Mệnh đã chết rồi sao, thân thể nát bấy, linh hồn tắt hết, chỉ còn lại có Hoàng Kim Tâm, bọn hắn đã tận mắt thấy a. Làm sao hơn một tháng ngắn ngủn không gặp lại sinh long hoạt hổ đứng ở trước mặt bọn họ!
- Tại sao lại là Tần Mệnh!
Đám người Mỹ Đỗ Toa, Kim Thánh Quân đều từ trên cao xuống đến, trọn vẹn không dám tin vào hai mắt của mình.
Tần Mệnh rõ ràng đã chết, vậy mà lại trở về!
- Có Dương Đỉnh Phong ta ở đây, làm sao để cho Tần Mệnh hắn chết?
Dương Đỉnh Phong từ đằng xa theo sát qua đến, vứt ra cho Mỹ Đỗ Toa cái mị nhãn:
- Nam tử của nàng đã trở về! Xao động không, phấn khởi không, có phải một dòng máu nóng bay thẳng đến trên đầu, nhịn không được muốn qua đến ôm ta hay không?
Thanh âm bá đạo lại ngả ngớn đem tất cả mọi người từ trong lúc khiếp sợ kéo về hiện thực, nhưng vẫn là rất hoảng hốt, ngoài hoảng hốt thậm chí có thêm vài phần kích động. Hắn còn sống! Nam tử mang bọn họ ra Vạn Tuế Sơn lại mang ra dòng thời không này vậy mà còn sống!
Dương Đỉnh Phong ngoài ý muốn nhìn thấy Dương Phong Hoa:
- A! Đây không phải tên đứng đầu bảng Vô Hồi Cảnh Thiên sao? Làm sao chạy đến nơi đây, cũng bắt đầu đi ra bên ngoài tiếp sống!
- Dương Đỉnh Phong, ngươi muốn chết!
Dương Phong Hoa giận dữ, một câu tổn hại nàng càng tổn hại toàn bộ Vô Hồi Cảnh Thiên. Tên đứng đầu bảng? Nhục Vô Hồi Cảnh Thiên chúng ta là hoa lâu ư!
- Ta muốn chết tại trên bụng ngươi.
Trên mặt Dương Đỉnh Phong hiện ra nụ cười tươi quái dị, ha ha, rơi xuống Thất Nhạc Cấm Đảo? Cái này không phải là rơi xuống trong tay hắn sao!
- Ngươi không phải muốn theo đuổi Mỹ Đỗ Toa sao? Ở trước mặt nàng như vậy được không?
Tần Mệnh nhìn quanh toàn trường, nhìn gương mặt quen thuộc, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, khá tốt, đều ở đây!
- Vậy thì có sao, vậy thì có sao, chơi đùa mà thôi, cũng không phải dùng tình cảm, cùng dùng tay không có gì khác nhau.
Mỹ Đỗ Toa nổi giận bất đắc dĩ, lại rất kích động. Một màn Tần Mệnh tự hủy thân thể, gấp giấy làm thuyền vẫn luôn để cho nàng áy náy, không nghĩ tới Tần Mệnh vậy mà lại trở về.
Đám người Kim Thánh Quân đến bây giờ mới tính vào chấp nhận sự thật, kích động mà muốn vây đi qua, nhưng một câu của Tần Mệnh để cho sắc mặt của mọi người đều hơi thay đổi.
- Bạch Hổ đâ?
Tần Mệnh nhìn một lượt toàn trường, ngay cả Cùng Kỳ đều nhìn thấy, vậy mà không thấy được Bạch Hổ. Hắn ánh mắt nhìn sâu trong cánh đồng tuyết, hơn ngoài mười dặm giống như có gì đó đang va chạm tầng đất, chấn đến cái mảnh cánh đồng tuyết kia đều đang đong đưa.
- Bạch Hổ không tin ngươi chết, nhất định muốn đi ra ngoài tìm ngươi, chúng ta lo lắng an nguy của nó, nên tạm thời vây khốn nó.
Mỹ Đỗ Toa vội vàng giải thích.
Nàng nhớ tới chuyện khi trước còn nghị luận làm sao bỏ qua Bạch Hổ liền một hồi xấu hổ, mặc dù nàng cực lực phản đối, nhưng vẫn không phủ nhận tại lúc khuyên bảo mọi người đã do dự qua.
- Nó thật tốt, không có bị thương.
Sắc mặt Kim Thánh Quân cùng đám người hừng hực nóng hổi, cũng không biết làm sao đối mặt với Tần Mệnh.
Tần Mệnh đuổi tới nơi trấn áp Bạch Hổ, chấn mở tầng băng, thả ra Bạch Hổ đã táo bạo ba mươi ngày.
Bạch Hổ dài đến ba mươi ngày phẫn nộ cùng bạo tẩu đã triệt để phóng ra huyết mạch, cũng tỉnh lại sát ý sâu trong huyết mạch, cấm chế ở bên trong tuyết cốc vừa mới xốc lên, một đầu sát khí ngập trời đã cuồn cuộn trời cao, oanh động cánh đồng tuyết, rung động lắc lư hơn mười ngọn núi, sát khí ngút trời, vậy mà hội tụ thành bộ dáng một đầu hổ lớn khủng bố, gào thét non sông, khí thế rung động lại khủng bố, cuộn sạch hơn mười dặm. Xa xa Địa Long, Tam Nhãn Cự Linh Viên các loại đều biến sắc, huyết mạch toàn thân đều giống như muốn thiêu đốt, đau nhức kịch liệt khó nhịn, vậy mà không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Ngay cả Thôn Hải Thú, Ô Kim Bảo Trư đều kinh ngạc ngắm nhìn trời xa, khí tức sát phạt trắng xoá ngập trời cuồn cuộn, như mây như biển, quay cuồng mãnh liệt, hư ảnh một đầu Bạch Hổ to lớn đứng ngạo nghễ trong sương mù, cái xu thế giết chóc mãnh liệt đến chân thật khiến chúng nó sợ hãi thật sâu, dường như khí thế của mình đều bị từng tiếng gào thét kia đè đến thấp nhất, nhịn không được muốn thần phục xuống dưới.
- Sát khí thật mạnh!
Dương Phong Hoa kinh ngạc nhìn qua chỗ đó, vậy mà nhìn thấy Bạch Hổ? Nàng chưa từng cảm thụ qua sát khí mãnh liệt như thế!
- Rống!!
Bạch Hổ táo bạo ngút trời, huyết mạch bùng cháy, sát uy như biển, hai mắt đỏ như máu, ngay cả Vương ấn đều biến thành màu đỏ như máu nhìn thấy mà giật mình, càng lộ ra thêm bạo ngược. Nó bị phong khốn ba mươi ngày, táo bạo ba mươi ngày, không chỉ triệt để kích hoạt lên huyết mạch sát thần, còn kích thích lực lượng Hổ Hoàng lưu cho nó, cưỡng ép bước vào Thiên Võ Cảnh tam trọng thiên. Phong ấn vừa mở, nó đánh rách tả tơi u cốc, thẳng hướng không trung, bộ lông toàn thân đều giống như từng câycương châm dựng đứng, hung hãn bạo ngược, vô cùng khủng bố. Tuy nhiên, thời khắc nhìn thấy Tần Mệnh này, nó dừng lại, dữ dội thở hổn hển, con mắt tinh hồng dán mắt vào Tần Mệnh.
Tần Mệnh chau mày, chưa từng tại trên người Bạch Hổ cảm nhận được sát khí mãnh liệt như vậy, ngay cả linh hồn của hắn đều trở nên rét lạnh, Lôi Thiềm cùng Tu La đao trong khí hải cũng không khỏi rung chuyển lấy, cảm nhận được nguy cơ, muốn xông ra đến chống cự.
- Là ta! Là ta! Ta còn sống, ta đã trở về...
Tần Mệnh nhè nhẹ trấn an Bạch Hổ, từ từ bước về phía trước, giơ tay lên.