Chương 3118: Không thành thật a (2)
Chương 3118: Không thành thật a (2)
Con mắt Cùng Kỳ đỏ như máu, bắt đầu khởi động lấy dục niệm tử vong giết chóc.
Thái Thản Chiến Viên nói:
- Chỗ đó có một đảo chủ thần bí, là một nữ tử, nàng có thể khống chế linh lực lưu động cả hòn đảo, thậm chí cướp đoạt đảo linh lực sinh vật trong chỗ có. Bọn hắn đều gọi hòn đảo kia gọi cấm đảo, sương mù mặt ngoài có thể giao hòa cùng hải dương, cộng minh cùng linh lực. Sương mù che dấu tung tích, cộng minh cất dấu thần thức dò xét, cho nên... Trừ phi thật sự đụng phải, nếu không rất khó phát hiện nó.
Mặc dù nó ở bên trong chờ đợi thật lâu, nhưng thủy chung bị nhốt tại sâu trong cánh đồng tuyết, cụ thể thật không hiểu rõ.
- Tuy nhiên ngài đã tự mình đến, chỉ cần cấm đảo vẫn còn cái hải vực này, khẳng định trốn không thoát khỏi ngài dò xét.
Một đầu Phiên Hải Cự Sa đột nhiên từ đằng xa chạy tới, trên lưng có một đầu Long Dực thú xấu xí lại cường đại, cái cự thú này cũng là mãnh thú chỉ trong Bát Hoang Thú Vực mới có, cũng là thủ vệ giả kiên định của Cùng Kỳ nhất tộc.
- Phát hiện một thứ.
Cùng Kỳ tiếp nhận xương cốt cùng móng vuốt Long Dực thú ném tới:
- Hắc Giao?
Thanh âm Long Dực thú ầm ầm:
- Chính là Hắc Giao! Nơi khác còn sót lại lượng lớn khí tức Hắc Giao.
- Vô Hồi Cảnh Thiên?
Cùng Kỳ nuốt vào xương cốt cùng móng vuốt sắc bén, luyện hóa, cũng đang dò xét, một lát sau ánh mắt lạnh băng:
- Hắc Giao thuần huyết! Vô Hồi Cảnh Thiên!
Hắc Giao Cổ Hải đều bị Vô Hồi Cảnh Thiên khống chế, bên ngoài mặc dù có mấy cái, cũng là hạng bán huyết, chỉ có Vô Hồi Cảnh Thiên là thuần huyết.
Sắc mặt Thái Thản Chiến Viên triệt để âm trầm xuống.
Tại sao Vô Hồi Cảnh Thiên lại ở chỗ này, ai dám giết Hắc Giao của Vô Hồi Cảnh Thiên, chẳng lẽ là người của Vô Hồi Cảnh Thiên tìm đến nơi này, đồng phát sinh kích đấu sau đso khống chế cấm đảo?
Cấm đảo không phải tự mình di chuyển, mà là bị khống chế kéo đi?
Cùng Kỳ thuần huyết trên đảo thì sao, chẳng phải là...
- Tìm kiếm cho ta! Toàn bộ giải tán ra tìm!
Cùng Kỳ gào thét, sóng âm hủy diệt mênh mông cuồn cuộn đáy biển, chấn đến Phiên Hải Cự Sa xa xa đều run rẩy, ngay sau đó toàn bộ gào rú lao đi, cuốn động thủy triều to lớn, điên cuồng lùng bắt tất cả manh mối.
Thái Thản Chiến Viên đều luống cuống, Vô Hồi Cảnh Thiên cùng Bát Hoang Thú Vực là tử địch, nếu như Cùng Kỳ thuần huyết rơi xuống trên tay bọn hắn, tuyệt đối không có khả năng vứt bỏ!
Thất Nhạc Cấm Đảo!
Bầu không khí đã trở nên an tĩnh hơn rất nhiều, mọi người cũng nói không rõ là bởi vì Tần Mệnh trở lại, hay là cấm đảo không lại lo lắng hãi hùng khi không lại tìm kiếm Vạn Tuế Sơn nữa, trong lòng bỗng nhiên giống như an tâm hơn rất nhiều, không lại nôn nóng bất an như khi trước.
- Nương tử, tiểu mỹ nhân, tiểu bảo bối, chúng ta lại có thể đơn độc ở chung, vài ngày không gặp nhớ ta không? Dương Đỉnh Phong tiếp tục quấy rối lấy Mỹ Đỗ Toa.
Tiểu mỹ nhân? Tiểu bảo bối? Mỹ Đỗ Toa mặt ngọc tái nhợt, hai tay gắt gao nắm chặt, một cỗ năng lượng điên dại bùng cháy tại hai nắm đấm.
Tiểu mỹ nhân có thể nhịn, còn tiểu bảo bối?
- Bá!
Bọn người Kim Thánh Quân lui lại toàn bộ, phạm vi hơn một nghìn thước lập tức liền trống rỗng, chỉ còn lại có Dương Đỉnh Phong cùng Mỹ Đỗ Toa.
Dương Đỉnh Phong hài lòng nhẹ gật đầu, không tệ, đều rất thức thời.
- Ta rời khỏi lâu như vậy, có phải nàng sẽ cho rằng ta không trở về hay không? Đột nhiên lại nhìn thấy ta, có phải là kích động hay không, có phải rất kinh hỉ hay không? Không nên đè nén tình cảm của mình, nữ tử nha, cần phải phóng thích còn phải phóng thích. Đi, chúng ta tìm sơn động...
Bành!!
Dương Đỉnh Phong bị Mỹ Đỗ Toa một quyền đánh bay ra ngoài, bạo hưởng dữ dội vang vọng cánh đồng tuyết, chấn đến vô số núi tuyết đều đong đưa.
Chỉ chốc lát sau, Dương Đỉnh Phong sửa sang lại tốt y phục, kiên cường hùng vĩ, khí vũ hiên ngang, trên vai vác lấy tử kim chiến kích, trong miệng ngậm lấy một cành hoa hồng, ngẩng đầu mà bước đi về tới:
- Tiểu mỹ nhân, nàng kích tình như vậy có sức sống như vậy, để cho ta rất xao động a. Ba trăm triệu tinh binh đã vận sẵn sàn, nàng...
- Bành!!
Một tiếng vang thật lớn, Dương Đỉnh Phong lần nữa bị đánh bay.
Một lát sau, Dương Đỉnh Phong hào tình vạn trượng lần nữa trở về:
- Ta sẽ không từ bỏ truy cầu, mặc kệ một năm hay là hai năm, nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị ta chinh phục, sẽ sanh con cho ta. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tuổi cũng đều một bó to, cũng đừng có lãng phí thời gian, giảm bớt một đoạn trung niên kia, trực tiếp đến một hồi phong hoa tuyết nguyệt quay cuồng, thế nào, tinh binh của ta đã...
- Bành!!
Lần nữa quẳng đi, kéo đến độ cong hơn một nghìn thước nện vào sâu trong cánh đồng tuyết.
Dương Đỉnh Phong lần nữa trở lại, Mỹ Đỗ Toa quả thực nhịn không được:
- Lưu manh! Cút!!
- Hạnh phúc, chính là người yêu đùa nghịch lưu manh đối với nàng, nàng nên học biết hưởng thụ. Đến đây, tiểu bảo bối...
Dương Đỉnh Phong mắc tay muốn ôm lấy Mỹ Đỗ Toa, kết quả bị Mỹ Đỗ Toa chụp lấy, răng rắc giòn vang, toàn bộ gãy đứt, bành một cái nổ lớn, một cái chân sắt quét ngang đem Dương Đỉnh Phong đánh bay đi ra ngoài.
- Bảo bối, với tư cách võ giả, muốn chống lại thương tâm hoài kính ý, phải hiểu được tặng. Nàng nhìn chính nàng một cái, có thân thể hoàn mỹ như vậy lại không để cho nam tử hưởng thụ, nàng đây chính là khinh nhờn trời xanh, đại bất kính a. Đến đi, để cho ta hưởng dụng một phen, coi như là nàng đang cảm tạ trời xanh.
Tần Mệnh ngồi trên một tảng đá lớn, giống như cười mà không phải cười nhìn Dương Đỉnh Phong phía xa đang phát động truy cầu, lần lượt bị đánh bay, lần lượt lại ngẩng đầu mà bước trở về, cái tinh thần này khả kính a.