Lôi Đình cổ thành!
Tám luồng cường quang trong thành phủ lao ra giống như tám dòng sông, ngang dọc trong thiên địa, kéo dài hơn ngàn thước, phương vị chúng nó không ngừng biến hóa, ầm ầm không ngớt, chiếu sáng cổ thành mênh mông, cũng rung động cả thành dân, chỉ là không thay đổi được không khí áp lực trong thành.
Hiện tại toàn thành trên dưới đều biết Tần Mệnh nhận được tin tức chúng Vương truyền thừa, cũng biết chuyện phản loạn trong Thanh Vân tông, càng rõ ràng sắp tới sẽ là cái gì. Một khi quần hùng hàng lâm, liên thủ tranh đoạt, Lôi Đình cổ thành rất có thể trong nháy mắt biến thành phế tích, hơn hai mươi vạn dân thành không còn sót lại thi cốt.
Mây đen áp thành muốn phá hủy!
Trong không khí đều lộ ra khẩn trương, gió lạnh thấu xương, cổ thành cô đơn, mọi người tụ tập cùng một chỗ run rẩy, bất lực nhìn lên bầu trời.
Trong vùng hoang dã ngoài thành rải rác thành đàn cường giả, đều là thế lực hấp dẫn từ khu vực phụ cận tới, nhìn cường quang cùng năng lượng dâng lên trong thành, không có ai dám tùy tiện tới gần, trừ phi là chán sống. Bên trong nhất định là tông chủ Thanh Vân tông tự mình tọa trấn, đang lúc thịnh nộ, ai dám kích thích hắn?
Năm ngày sau khi vụ việc xảy ra!
Tiên hạc thanh minh, vân hà đầy trời, thánh uy áp chế vùng hoang dã, đến gần Lôi Đình cổ thành, cỗ khí thế mãnh liệt kia chân thật mà mãnh liệt, giống như là sóng thần nghiền qua hoang dã đụng phải tường thành, bao phủ toàn thành, tràn ngập đường phố, cũng kinh hãi lòng người.
Là ai đến rồi? Đám người Đồ Vệ khẩn trương nhìn về phía đông.
- Tông chủ Bách Hoa tông, vì sao lại đến đây!
Sâu trong thành phủ, thanh âm uy nghiêm của tông chủ Thanh Vân tông vang vọng thiên địa, cuồn cuộn như sấm kêu, chấn đến rất nhiều người khí huyết dâng lên.
Một con tiên hạc khổng lồ lướt qua không trung, cánh chim khẽ lay động, rơi xuống thần huy đầy trời, tông chủ Bách Hoa tông là người đầu tiên chạy tới nơi này.
Ở trên khoảng cách, Bách Hoa Tông cách Thanh Vân tông gần nhất.
Trên tiên hạc vang lên thanh âm thanh lạnh lùng của tông chủ Bách Hoa tông:
- Lý tông chủ không cần kinh hoảng, hôm nay tới đây chỉ có hai nghi ngờ, mong giải đáp. Tần Mệnh có phải ở Lôi Đình cổ thành hay không? Chúng Vương truyền thừa là cái gì?
- Ha ha, xem ra tông chủ Bách Hoa tông cao quý cũng không thể ngoại lệ. Ngàn dặm do dự chạy tới, lại vì Tần Mệnh, vì truyền thừa. Bát tông cho tới bây giờ căm hận cùng kẻ địch, hiện giờ Thanh Vân tông bị Mãng Vương phủ tập kích, tông chủ Bách Hoa tông không quan tâm sao?
- Lý tông chủ hiện tại biết bát tông đồng khí liên chi, cùng tiến cùng lui? Lúc trước là ai mở ra Vương quốc dưới đáy biển, trêu đùa quần hùng, lại bí mật bồi dưỡng Tần Mệnh!
Tông chủ Bách Hoa Tông ngữ khí hùng hổ bức người làm cho người ta tuyệt vọng, người đầu tiên đã như vậy, cường giả sau này sẽ có thái độ gì? Chẳng lẽ Lôi Đình cổ thành thật sự muốn bị hủy diệt sao?
- Lố bịch!! Thanh Vân tông lấy được linh bảo còn cần cùng bát tông chia sẻ?
- Trả lời ta đi! Tần Mệnh có ở Lôi Đình cổ thành hay không? Chúng Vương truyền thừa là gì?
Thanh âm tông chủ Bách Hoa tông đột nhiên nhấc cao, uy nghiêm lạnh thấu xương, không giận mà uy.
- Tự mình đến xem!
Tông chủ Thanh Vân tông phóng lên trời, cường quang đầy trời cường thế hội tụ, đem hắn thủ hộ ở bên trong. Thương thế của hắn chưa lành, tuyệt đối không thể yếu đi khí thế, chiến ý thao thao vặn vẹo không gian, càng hàm chứa phẫn nộ.
Tông chủ Bách Hoa Tông đứng trên lưng tiên hạc tuyết trắng nhu thuận, nhìn Lôi Đình cổ thành thịnh nộ, lạnh lùng thật lâu, cuối cùng sâu kín thở dài, không nói gì nữa. Hôm nay nàng tới đây kỳ thật không phải vì cướp đoạt Tần Mệnh, cũng không phải vì đạt được truyền thừa. Hiện tại sự kiện ồn ào đến thiên hạ đều biết, ồn ào huyên náo, đạt được truyền thừa không khó, khó chính là ai có thể bảo trụ truyền thừa. Nàng chỉ là kỳ quái vì sao tông chủ Thanh Vân tông không mang theo Tần Mệnh chạy trốn, mà là ở lại Lôi Đình cổ thành, còn làm ra tư thái mời chiến thiên hạ.
Nàng vô cùng hoài nghi tông chủ Thanh Vân tông là đang cố ý hấp dẫn lực chú ý, tạo cơ hội chạy trốn cho Tần Mệnh. Nàng hoài nghi, Tần Mệnh căn bản không ở Lôi Đình cổ thành.
- Lý tông chủ uy phong thật lớn!
Một tiếng quát lạnh uy nghiêm từ sâu trong rừng rậm Vân La truyền đến, Mãng Vương hàng lâm hoang dã, hắn ngạo lập trên cao, quan sát cổ thành, thánh uy thao thao như là cự nhạc đứng sừng sững trên không trung, khí thế nặng nề đè ép rất nhiều cường giả trong hoang dã không thở nổi.
- Mãng Vương!
Hoang dã mênh mông vang lên tiếng kinh hô thành mảnh.
- Mãng Vương tới rồi.
Bọn người Đồ Vệ tụ tập trong thành phủ, nhìn bầu trời xa xa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng, đối mặt với siêu cấp cường giả như vậy, bọn họ ngay cả tâm phản kháng cũng không có.
- Tới thật nhanh.
Nguyệt Tình chờ đợi là tông chủ các tông khác đến trước, Mãng Vương sau này đến, như vậy ít nhất có thể giảm bớt chút áp lực, nhưng trời không toại nguyện, Mãng Vương chung quy vẫn là tới sớm.
- Đường đường là Mãng Vương, hèn hạ đánh lén, ngươi còn có mặt mũi rời khỏi rừng Vân La?
Tông chủ Thanh Vân tông tức giận nhìn Mãng Vương, sắc mặt tái xanh, cường quang sôi trào đều theo kịch liệt dâng lên.
- Ngươi nên cảm ơn ta đã không làm thịt ngươi.
Mãng Vương uy lẫm hoang dã, khí thế bá liệt đè ép trăm ngàn cường giả không thở nổi, nhiều lần lui về phía sau.
- Con chó phản chủ của ta đâu? Bị giết bởi ngươi?
- Tông chủ, không cần phải cậy miệng, giao Tần Mệnh ra, ngươi không giữ được hắn.
Đại trưởng lão đạp không mà đến, đứng ở bên trái Mãng Vương, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt càng lạnh.