Ta vì Thanh Vân tông vất vả nhiều năm, lại không quan trọng bằng một Tần Mệnh . Hiện tại chuyện ồn ào huyên náo, hắn càng là mang trên lưng các loại xấu xí. Nhưng không sao cả, chỉ cần có thể lấy được Tần Mệnh, đoạt được truyền thừa, cảnh giới hắn đình trệ mấy năm liền có thể tăng lên trên phạm vi lớn. Đến lúc đó ai còn dám xem thường ta?!
Tông chủ Thanh Vân tông than thở:
- Cho dù ngươi muốn mưu phản, cũng không thể đánh mất tôn nghiêm. Ngươi đứng đằng sau Mãng Vương là ý gì? Đường đường Thanh Vân tông sẽ bị ngươi chắp tay nhường cho Mãng Vương phủ làm chư hầu?
Tông chủ Bách Hoa Tông lạnh lùng nhìn bọn họ giằng co, không có ý tứ nhúng tay vào. Nếu nàng không cầu xin chúng Vương truyền thừa, cũng không đến mức vì Tần Mệnh mà mạnh mẽ khai chiến với Mãng Vương.
- Đủ rồi! Giao Tần Mệnh ra!!
Mãng Vương sải bước đi về phía Lôi Đình cổ thành, mỗi một bước đều giống như núi lớn di chuyển, chấn động trên cao, kinh hãi dân chúng cả thành. Mãng Vương hoàn toàn không để ý tới tông chủ Bách Hoa tông ở xa xa, đoán là nàng không dám nhúng tay vào.
- Thừa dịp chuyện còn chưa khống chế được, giao ra Tần Mệnh, ta có thể tha cho ngươi tàn mệnh.
Đại trưởng lão nhắc nhở Lý tông chủ.
Cốc chủ Hoàng Phong cốc Yến Lâu ẩn núp ở chỗ tối, lặng lẽ tập trung vào tông chủ Bách Hoa tông .
Bầu không khí chợt khẩn trương, năm cỗ thánh uy mênh mông thiên địa, bao trùm hoang dã, không gian bị bọn họ chấn động đến ầm ầm buồn bực.
- Cho dù các ngươi có được Tần Mệnh thì như thế nào? Ngươi nghĩ có thể giữ được sao?!
Tông chủ Thanh Vân tông giận dữ mắng.
- Giao hay không là chuyện của ngươi, bảo toàn như thế nào là chuyện của chúng ta. Cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, bàn giao hắn ra! Nếu không đừng trách ta trước mặt mọi người chém đầu ngươi!
Thái độ của Mãng Vương kiên quyết, sải bước tiến về phía trước.
Ba người bọn họ ngày đêm không ngừng chạy đi, rốt cục trước khi các tông các Vương khác vây quanh Lôi Đình cổ thành chạy tới nơi này, nhất định phải mau chóng mang Tần Mệnh đi, sau đó ba phương liên thủ phân chia chúng Vương truyền thừa.
- Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Linh Đại các nàng sợ hãi.
Tông chủ Thanh Vân tông nắm chặt nắm tay, dứt khoát nghênh đón Mãng Vương:
- Muốn chiến liền chiến! Cho dù ta hủy diệt chúng Vương truyền thừa, cũng tuyệt đối sẽ không để cho hắn rơi vào trong tay các ngươi.
- Nỏ mạnh hết đà, cũng xứng mạnh miệng.
Mãng Vương bạo phát thánh uy vặn vẹo không gian, sơn hà trọng uy tràn ngập phảng phất muốn đè sập hoang dã.
Trong hoang dã có rất nhiều thế lực ẩn núp lại lui về phía sau, để tránh bị thánh uy của hắn ảnh hưởng.
- Vì sao tông chủ Bách Hoa tông không ra tay?
Tần Dĩnh sốt ruột nước mắt chảy dài, giấu ở trong ngực dì.
Nguyệt Tình khẽ thở dài:
- Không trách được nàng, nàng không nắm chắc chống lại Mãng Vương, đại trưởng lão cùng Yến Lâu, không có khả năng dễ dàng nhúng tay vào.
- Chúng ta sẽ làm gì? Ai sẽ cứu chúng ta? Thân thể mềm mại của Tần Dĩnh khẽ run.
Lý Linh Đại ôm nàng:
- Yêu Nhi cô nương đâu, không phải nàng trở về mời gia gia nàng sao?
Mọi người khẽ thở dài, cho dù thật sự tới, Cầu Lân rốt cuộc là hỗ trợ, hay là chiếm đoạt? Dù sao chúng Vương truyền thừa quá lớn.
Tông chủ Thanh Vân tông cùng Mãng Vương còn chưa khai chiến, khí thế thao thao đã giống như sóng lớn đụng vào nhau, tiếng ầm ầm rầm rĩ như sấm cuồn cuộn, lan tràn ở trên cao ngoài thành .
Bầu không khí ngoài thành khẩn trương, tất cả mọi người đều cao độ chú ý đến, rất nhiều người không dám thở mạnh.
Nhưng mà, thời khắc giương cung bạt kiếm, hơn mười tên sát thủ đỉnh cấp đến từ Hoàng Phong cốc từ dưới đất lẻn vào Lôi Đình cổ thành, thừa dịp không khí khẩn trương Mãng Vương cùng tông chủ Thanh Vân tông đối kháng, ẩn núp đến gần thành phủ.
Khi Tông chủ Thanh Vân tông rốt cục cũng rời khỏi thành phủ, cất bước về phía cửa thành, bọn họ toàn bộ lặng yên xuất hiện, nương theo bóng tối ánh sáng, lặng yên phân tán đến các nơi trong thành phủ, điều tra Tần Mệnh.
Bọn họ đều là tinh anh Yến Lâu tự mình lựa chọn, cảnh giới rất cao, thực lực cùng kinh nghiệm đều là át chủ bài.
Đại trưởng lão bọn họ đều không phải mãng phu, cũng không dám khuấy độngâ mang Tần Mệnh đi. Dù sao cướp đi dễ dàng, bảo trụ hắn liền khó khăn. Cho nên bọn họ nghĩ ra biện pháp, do Mãng Vương ra mặt mời Thanh Vân tông chủ, lại dùng thủ đoạn ám sát mang Tần Mệnh đi, thần không biết quỷ không hay, làm cho tất cả mọi người cho rằng Tần Mệnh còn ở trong thành. Cho dù cuối cùng không tìm được, mọi người cũng sẽ cho rằng Thanh Vân tông chủ bọn họ giấu đi.
Những sát thủ này đều được lựa chọn kỹ lưỡng, bí pháp quỷ dị, cảnh giới cao thâm, nhanh chóng phân tán, bí mật điều tra.
Không đợi tông chủ Thanh Vân tông cùng Mãng Vương đối đầu, bọn họ đã chuyển biến các nơi trong thành phủ, điều tra các góc.
Thế nhưng, chỗ nào có Tần Mệnh nào, ngay cả cái bóng cũng không có.
Chẳng lẽ Tần Mệnh không ở trong thành? Hoặc đã được giấu ở nơi khác?
Đám sát thủ tụ tập vào chỗ tối như một cái bóng, hơi thương lượng, toàn bộ nhìn chằm chằm người Tần gia tụ tập trong viện.
Bắt sống! Bức bách bọn họ giao ra Tần Mệnh, ít nhất phải biết Tần Mệnh ở đâu.
Đám sát thủ trao đổi ánh mắt, phân biệt nhìn chằm chằm tần Dĩnh, Nguyệt Tình, Lăng Tuyết, cùng với Lý Linh Đại và các nhân vật chủ chốt khác.
Bọn họ làm việc quả quyết, vừa mới thống nhất ý kiến, toàn thể khởi hành, nhanh như mũi tên nhọn, từ trong bóng tối lao ra, nhào về phía người Tần gia cách đó mấy chục thước.
- Có nguy hiểm!
Đồ Vệ và Diệp Tiêu Tiêu bừng tỉnh, một khắc xoay người, đám sát thủ áo đen đã tiến vào phạm vi mười thước, nhanh như là lưu quang.
- Bắt sống!
Đám sát thủ đồng thanh khẽ quát, thân như giao long, ra tay như điện, sát khí lạnh thấu xương.