Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3141 - Chương 3141: Nghịch Biến, Là Giết (1)

Chương 3141: Nghịch biến, là giết (1) Chương 3141: Nghịch biến, là giết (1)

Tiêu Thiên Phong mở hộp gấm lên, nhìn Cửu Khuy Kim Đan bên trong, trong lòng dần dần lửa nóng. Cửu Khuy Kim Đan hắn đợi chờ đã lâu, có thể nói là Linh Đan luyện thể tốt nhất, nhưng mà Đan sư có năng lực luyện chế đan dược này toàn bộ Cổ Hải đều không cao hơn mười vị, hơn nữa xác xuất thành công cực thấp, lại tiêu hao Linh Bảo, ngoại trừ những thế lực cỡ lớn kia không có mấy người không tiếc. Nhưng đã hắn muốn tiếp quản cả gia tộc, cần phải hưởng dụng thì hưởng dụng, hết thảy dùng luyện thể đề cao thực lực vi chủ.

- Thiên Võ ngũ trọng thiên, ta đến đây!

Tiêu Thiên Phong nắm chặt Cửu Khuy Kim Đan, muốn đi Địa Linh Điện. Nhưng không đợi hắn đi ra đình viện bao lâu, không gian trước mặt đã bỗng nhiên chấn động, trống rỗng xuất hiện một mảnh lá cây màu vàng, vô thanh tung bay lấy, bên trên hiện lên ba chữ ‘Đông trăm dặm’, đảo mắt liền hóa thành điểm điểm kim quang, tiêu tán vô tung vô ảnh.

- Dương Đỉnh Phong? Sao hắn lại tới đây!

Tiêu Thiên Phong nhìn về phía đông, có chút nhíu mày một cái.

Dương Đỉnh Phong thống lĩnh người phát ngôn đã gần mười năm, trừ tình huống không quá đặc thù hắn sẽ cực ít liên hệ cùng ai, chớ nói chi là đơn độc cùng ai gặp mặt. Ngay cả bản thân hắn số lần cùng Dương Đỉnh Phong gặp mặt đều chẳng qua năm lần mà thôi.

Dương Đỉnh Phong tới nơi này làm gì?

Là có chuyện gì cần hắn hỗ trợ ư, hay là như thế nào?

Tiêu Thiên Phong càng nhăn lông mày càng chặt, không biết có phải là bởi vì chính mình muốn tính kế Dương Đỉnh Phong hay không, hay là nguyên nhân gì, mà khi nhận được chiếu lệnh này thậm chí có chút căng thẳng như vậy. Tuy nhiên trầm mặc một hồi, hắn vẫn là rời khỏi đình viện, tận khả năng tránh đi nhân vật quan trọng trong gia tộc, sau khi rời khỏi thành phủ thì về đến cửa vào mật đạo chính hắn thiết trí, sau khi xác định không có người thấy, mới lặng yên rời khỏi.

Dương Đỉnh Phong ôm lấy hai tay, tựa ở dưới một gốc cây già cứng cáp, trong miệng ngậm một ngọn cỏ xanh, nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.

Tần Mệnh ngồi ở trong tán cây rậm rạp, xếp bằng minh tưởng, khống chế lấy khí hải bạo động. Từ sau khi Lôi Nguyên rơi định khí hải, Thái Công Lôi Hoàng liền bắt đầu hấp thu, không cần hắn tận lực khống chế, chủ động lại không ngừng liên tục chuyển hóa lấy lực lượng Lôi Linh trân quý bên trong, Lôi Nguyên với tư cách lôi đạo bản nguyên lúc sáng thế ban đầu, không chỉ có được lấy lực lượng sấm sét không gì sánh kịp, lại còn lôi đạo bản nguyên kỳ diệu, đối với linh hồn Thái Công Lôi Hoàng, cùng với Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật đều có được công hiệu rèn luyện rất mạnh.

Thái Công Lôi Hoàng đang lột xác, Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật đang tinh tiến, ngay cả cảnh giới của Tần Mệnh đều chọc tại hàng rào tứ trọng thiên, như là có một đầu hoang cổ mãnh thú đang cuồng dã đụng chạm lấy hàng rào, tùy thời đều có khả năng đột phá. Tuy nhiên đến Thiên Võ Cảnh, hàng rào tứ trọng thiên vô cùng cứng cỏi, muốn vượt qua một bước kia tiến vào ngũ trọng thiên sẽ không dễ dàng như vậy, cần một hồi cơ duyên càng đặc thù.

- Làm sao lại tìm đến Vũ Lăng Đảo, ta người phát ngôn chúng ước định tốt không can thiệp chuyện của nhau, đơn giản càng sẽ không xuất hiện tại gần gia tộc đối phương.

Tiêu Thiên Phong từ giữa rừng rậm đi tới, hùng tráng uy mãnh, khí thế thô cuồng bá đạo, long hành hổ bộ đằng đằng sát khí, phía sau hắn lưng cõng một thanh chiến phủ nặng nề, thoạt nhìn rất cổ xưa, lại bắt đầu khởi động lấy năng lượng thần bí.

Dương Đỉnh Phong giơ mắt lên nhìn Tiêu Thiên Phong, từ từ đứng thẳng người, nhổ ra cỏ xanh trong miệng:

- Một tháng trước, ta an bài tất cả người phát ngôn điều tra hòn đảo kia, giống như chỉ có ngươi không có động.

- Chỉ bởi vì chuyện này?

Tiêu Thiên Phong nhìn tán cây phía trước, chỗ đó vậy mà có một nam tử anh vĩ sắc bén đang ngồi. Lần đầu tiên nhìn sang liền cho hắn một loại khí thế áp bách vô cùng đặc thù, dường như ở bên trong thân thể kia ẩn chứa năng lượng khủng bố nào đó, bên người nam tử còn có một đầu mãnh hổ thần tuấn hùng tráng, cho hắn cảm giác đáng sợ hơn, toàn thân sát khí vậy mà ngưng tụ thành thực chất, như là tỏa diễm bừng bừng bùng cháy, thậm chí khả năng cho người ta cảm giác trực tiếp hóa thành vũ khí.

- Quy củ chính là quy củ, trừ phi cho ta lý do hợp lý.

- Có chuyện rất đặc thù chậm trễ.

Tiêu Thiên Phong tùy tiện trả lời, trọn vẹn không thèm để ý Dương Đỉnh Phong chất vấn, cũng biết Dương Đỉnh Phong không có khả năng bởi vì chuyện này đặc biệt chạy đến nơi đây.

- Bọn họ là ai?

- Người phát ngôn của Tinh Linh đảo!

A?? Tiêu Thiên Phong lại rất nghiêm túc nhìn nhiều Tần Mệnh cùng Bạch Hổ mấy lần, không có cảnh giác, mà là hài lòng, nếu như Dương Đỉnh Phong chết, hắn sẽ thống lĩnh tất cả người phát ngôn của Tinh Linh đảo, những người phát ngôn này càng mạnh, đối với hắn tương lai quật khởi càng có mấu chốt.

- Tên gọi là gì?

Tần Mệnh mở mắt ra, cường quang do sấm sét cùng kim quang đan vào dần dần biến mất, hắn cẩn thận đánh giá Tiêu Thiên Phong, lần đầu tiên không có gì, nhưng nhìn lần hai vậy mà từ trên thân nam tử uy mãnh này cảm nhận được một loại khí tức rất đặc thù, Vĩnh Hằng Văn Giới trên tay nổi lên mê quang nhàn nhạt.

Bên ngoài Vĩnh Hằng Vương Cung, hai mắt mười tám tòa Vương tượng lặng ngắt như tờ toàn bộ nổi lên kim quang hoa, thân thể hùng tráng cao tới trăm trượng chậm rãi cử động, nắm chặc binh khí trong tay.
Bình Luận (0)
Comment