Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3160 - Chương 3160: Bách Hoa Cung (2)

Chương 3160: Bách Hoa cung (2) Chương 3160: Bách Hoa cung (2)

- Ta nói, đứng lại!

Trong chiến xa bắt đầu khởi động lên lôi uy khủng bố, một đầu Lôi Long muốn từ bên trong đi ra.

Kết quả...

Vèo tiếng gào thét, Tần Mệnh Dương Đỉnh Phong đã lao nhanh chạy đi, mấy cái lập loè liền biến mất ở góc đường, sau đó... Không thấy...

Phố dài lâm vào quái dị yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bọn hắn thoát đi, sửng sốt trong chốc lát, lại đồng loạt nhìn về phía chiến xa uy nghiêm kia.

Trên chiến xa Khâu Quỷ đều giật mình một lát, là chạy sao? Bọn hắn vậy mà không biết xấu hổ chạy? Thậm chí có nhân loại dám tại trước mặt Bách Luyện Thú Vực, dám bỏ qua Lôi Long!

Lôi Long đang uy nghiêm muốn đi ra đến, kết quả... Người nọ cứ bộ dạng xun xoe như vậy chạy. Bình thường người bình thường nhìn thấy nó không phải run rẩy chính là thần phục, còn chưa bao giờ có ai dám khinh thị nó như vậy.

- Đuổi sao?

Khâu Quỷ nổi giận, loại không biết sống chết, chán sống ư!

- Nhìn chằm chằm chặt chẽ hắn cho ta.

Lôi Long lui trở về trong chiến xa, nơi này là Thiên Không Thành, thịnh hội đấu giá lại không có bắt đầu, nó còn không thích hợp trắng trợn đuổi bắt cường giả Thiên Võ Cảnh. Đợi hội đấu giá chấm dứt, nó lấy được đồ nó muốn, lại thu thập nhân loại kia cũng không muộn.

Tại góc đông bắc chủ thành, Dương Đỉnh Phong mang theo Tần Mệnh quanh đi quẩn lại, đi tới trước một tòa cung điện vàng son lộng lẫy. Tất cả công trình kiến trúc tại Thiên Không Thành đều thiên về xa hoa to lớn, hiển thị rõ khí tức phú quý, mà cung điện trước mặt quả thực là đem hai chữ phú quý bày ra đến cực hạn, đất đai cực kỳ rộng lớn, to lớn mỹ lệ, bậc thang ngọc trắng trạm trỗ long phượng, từ cái cánh cửa lớn hoàng kim này kéo dài đến trên đường cái, quý khí bức người.

Giống như chính là một tòa Thiên Cung rơi xuống nhân gian, làm cho người ta sợ hãi thán phục.

- Bách Hoa cung! Từ lâu đã nghe thấy a!

Dương Đỉnh Phong sợ hãi thán phục lấy cảnh đẹp trước mắt, hài lòng gật đầu.

- Chuyển một ngày, rốt cục cũng để cho ta tìm đến!

Tần Mệnh biểu lộ quái dị nhìn cung điện trước mắt, mái ngói lưu ly, cánh cửa hoàng kim, ánh sáng rực rỡ trạm trạm, cung điện to lớn khí thế phi phàm, nhưng mà lại không bức bách người. Ngoài cửa hoàng kim, hai bên bậc thang cẩm thạch có mười sáu thiếu nữ xinh đẹp đang đứng, hai bên phân biệt đứng tám người, tư thái tất cả không giống nhau, có dáng người nóng nảy, đường cong lả lướt, có cỏ non thanh lệ, ngọt ngào mềm mại, còn có vũ mị nhiều vẻ, mị hoặc vô hạn, thái độ hết sức trêu chọc, quả nhiên là mỗi người mỗi vẻ, làm cho người người mê say.

Người lui tới trên đường đi liên tiếp nhìn quanh nơi này, đều kềm nén không được cái phần xao động trong lòng kia, nhưng mà có thể đi đến bậc thang ngọc trắng, đi đến cánh cửa lớn hoàng kim kia, không phải cấp bậc Thánh Võ Cảnh, chính là kẻ giàu có ném nhiều vạn kim tệ, nếu không có mệnh đi vào tiêu phí, mất mạng còn sống đi ra.

Đám nữ tử xinh đẹp nhiệt tình gọi, tiếng hoan hô tiếng cười nói bày ra lấy phong tình mê người của bản thân. Có năng lực đi vào đều vô cùng lo lắng tiến vào, không thể chịu nổi chỉ có thể đứng ở đằng xa nuốt khô nước bọt, xem cho qua nghiện.

- Nơi này là... Hoa lâu?

Tần Mệnh mặc dù chưa đi đến qua loại nơi này, nhưng kẻ đần cũng biết nơi này là nơi buôn bán da thịt. Hiện tại mặc dù là ban ngày, nhưng trong cung điện đã tụ đầy người, xuyên thấu qua cánh cửa hoàng kim có thể nhìn thấy cảnh đẹp oanh oanh yến yến, vừa múa vừa hát, tiếng vui cười náo nhiệt liên tiếp bên trong, nhưng mà trong ngôn ngữ tương đương phóng đãng.

- Muôn vật đều phân đẳng cấp, nơi này đã siêu thoát phạm trù hoa lâu, nơi này không gọi là hoa lâu.

Ánh mắt Dương Đỉnh Phong xâm lược lại nóng bỏng băn khoăn đặt tại trên người những nữ tử xinh đẹp kia, đường đi ngọc trắng, cánh cửa hoàng kim, làm nổi bật mấy nữ tử tuổi trẻ lại có sức sống mỹ mạo thế này, lộ ra mỹ cảm cùng mị thái cực kỳ mê tiếng lòng người. Hắn hài lòng gật đầu, không tệ, thống binh đại tướng phía dưới lão tử đã sống lại, ba trăm triệu tinh binh vận sức chờ phát động!

- Vậy gọi là cái gì?

- Tiên cung nhân gian.

Dương Đỉnh Phong hít sâu một hơi, bước lớn muốn đi vào.

- Đợi một chút! Ngươi muốn làm gì?

- Đã đến, đương nhiên phải hưởng thụ một phen, đi a, ta mời khách.

Dương Đỉnh Phong nâng cao lồng ngực, khí vũ hiên ngang, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, lại không có cái dạng hèn mọn bỉ ổi, giống như không phải muốn đi dạo hoa lâu, mà là muốn lựa chọn Linh Bảo mỹ ngọc gì đó.

- Ta nói Dương tổ tông, chúng ta là tới làm gì a? Ngươi đường đường là người phát ngôn của Tinh Linh đảo, không cảm thấy vào nơi này hạ thấp mình sao?

Dương Đỉnh Phong quay đầu lại nhìn hắn một cái:

- Có đi không!!

- Không đi!!

- Hỏi lần nữa, có đi không!!

- Đương nhiên không đi!

- Ta sẽ không cáo trạng với những nữ tử kia của ngươi, tin tưởng ta, chút danh dự ấy tổ tông ngươi là ta đây vẫn phải có.

- Đừng làm rộn, tranh thủ thời gian làm chính sự!

- Ngươi có phải là nam tử hay không? Trong đầu liền không có chút kích tình rong ruổi chiến trường công thành lướt trì?

- Ngươi...

Dương Đỉnh Phong bỗng nhiên ngao một tiếng:

- Cái gì? Ngươi vậy mà không có vừa mắt! Bên trong có càng tốt, ca ca ta mời khách, đi thôi, không cho ngươi dùng tiền.

Một tiếng này đi ra, phố dài náo nhiệt đều yên tĩnh thêm vài phần, bọn nữ tử kiều mỵ hai bên thềm đá ngọc trắng lập tức vẻ mặt lộ ra không vừa lòng, chúng ta xinh đẹp như vậy, mê người như vậy, mềm mại như vậy, vậy mà không để vào mắt? Chướng mắt liền chướng mắt đi, hô cái gì a.
Bình Luận (0)
Comment