Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3205 - Chương 3205: Sôi Trào (1)

Chương 3205: Sôi Trào (1) Chương 3205: Sôi Trào (1)

- Tiên Võ Thần Huyết, mời kiểm tra.

Tổ hai cường giả kéo lấy tháp nhỏ màu vàng đi đến, cũng tận lượng phân biệt Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong, nhưng thật sự là không có ấn tượng, càng tra không ra chỗ đặc thù gì.

- Tin được Vô Hồi Cảnh Thiên, đây là một vạn tinh tệ.

Tần Mệnh nhận lấy tháp nhỏ, thu vào Vương Quốc Vĩnh Hằng, thuận tay cho hai người một cái túi gấm.

Hai người cẩn thận kiểm tra xong, mang theo túi gấm rời khỏi, trước khi đóng cửa lại nhìn nhiều Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong, cảm giác là lạ chỗ nào, nhưng thật không nghĩ ra.

Thời điểm này, Thiên Hoang cùng Triệu Yên Nhiên chỗ đó đều tiếp tốt Bất Tử Minh Kính cùng Huyết Ma Chiến Vực, thu đến bên trong không gian dung khí đặc biệt, lại giao phó tinh tệ.

- Ta là quản sự Lâm Lang các, Vương Kiên!

Một vị lão nhân uy nghiêm đi vào gian phòng của Tần Mệnh, đi theo phía sau là hai nam tử sắc bén.

- Gặp qua tiền bối!

Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong ôm quyền, dáng vẻ lãnh khốc, ánh mắt lăng lệ ác liệt, có chút khí thế.

- Hai vị khách khí.

Vương Kiên gật đầu đáp lại, thầm nghĩ thái độ cũng không tệ lắm, không có bộ dạng thật ngông cuồng. Nhưng sau khi ánh mắt dò xét qua, chỉ tra được là cảnh giới Thiên Võ Cảnh ngũ trọng thiên, cũng là nhân loại, những thứ khác không có bất kỳ ấn tượng gì.

Rốt cuộc là Thiên Võ giới, hay là Bàn Cổ Khai Thiên Môn? Người có thể có được cảnh giới cao sâu như thế, đều là gần cấp bậc hạch tâm, hắn cơ bản đều biết a, chưa thấy qua hai người này.

Vô Hồi Cảnh Thiên chỗ đó ý tứ rất rõ ràng, hi vọng đem Phong Thiên Tà Long Trụ giao cho Nhiếp Viễn, do hắn mang về Kiếp Thiên Giáo, cùng Đế Anh tranh đoạt vị trí giáo chủ, kiềm chế tinh lực Kiếp Thiên Giáo. Nhưng nửa đường đột nhiên giết ra hai nhân vật như vậy, mấu chốt lại không hiểu rõ thân phận, nó khiến hắn có chút không tốt khai báo với Vô Hồi Cảnh Thiên. Chỉ mong Nhiếp Viễn có chỗ chuẩn bị, đi ra bên ngoài có thể đoạt lại được.

- Đây là Phong Thiên Tà Long Trụ.

Vương Kiên lấy ra một cái tháp nhỏ màu tím vàng, đây cũng là vật chứa đặc thù Vô Hồi Cảnh Thiên luyện chế trấn áp, có thể phong ấn uy năng Phong Thiên Tà Long Trụ, hạn chế kích thước khổng lồ của nó.

- Phía trên này không có dấu hiệu của Vô Hồi Cảnh Thiên các ngươi đi, ta cũng không muốn bị người khác truy tung.

Tần Mệnh cười nhạt lấy tiếp nhận tháp nhỏ.

- Danh dự Lâm Lang các chúng ta chịu đựng nghìn năm vạn năm khảo nghiệm, Phong Thiên Tà Long Trụ mặc dù trân quý, nhưng chúng ta sau này còn phải buôn bán.

Vương Kiên nhàn nhạt trả lời, đánh giá Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong, cân nhắc lấy làm sao nói mấy câu, tối thiểu xuống xác định bối cảnh thân phận một cái.

- Ta tin được các ngươi.

Tần Mệnh bắt lấy tháp nhỏ, thu vào Vĩnh Hằng Văn Giới.

- Hai vị, tinh tệ tổng cộng...

Vương Kiên vừa muốn mở miệng muốn tinh tệ, trước mặt hai người đột nhiên bạo lên, đụng nát nóc nhà, sôi trào lấy năng lượng khủng bố, bay thẳng lên trời... Chạy...

Vương Kiên còn bảo trì tư thế đưa tay, vẫn còn suy nghĩ làm sao chuyển lời nói khách sáo, phía hai người sau hắn cũng đang yên lặng dò xét Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong, kết quả một màn không hề dấu hiệu lại trọn vẹn thật không thể tin được này, để cho bọn hắn đều ngẩn người.

Bọn hắn trấn thủ Lâm Lang các vài chục năm, có hơn mười hai mươi lần tham dự qua đấu giá, trọn vẹn không có trải qua ngoài ý muốn như vậy.

Đám người trong sương phòng khác vẫn còn nghị luận Phong Thiên Tà Long Trụ muốn bắt đầu giao dịch, chỗ đó là người nào, mười vạn tinh tệ làm sao đến được vân vân..., kết quả đều bị tiếng ầm ầm đột nhiên kia làm cho kinh đến, dồn dập ló đầu ra, từ cửa sổ nhìn qua sương phòng số bảy.

- Nóc nhà sụp?

- Giống như có người lao ra.

- Không thể nào a, có ngoài ý muốn nhỏ gì đi.

- Giống như thật sự là có ai lao ra, nhìn lên bầu trời cái khí thế to lớn kia.

Ông ông tiếng nghị luận giằng co trong chốc lát, chợt im lặng, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt kịch biến.

- Mẫu thân nó!

Bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, tại lúc đặc thù này, đều nhịp tuôn ra một câu nói tục, đều trừng to mắt, đầy mặt khiếp sợ.

Cướp bóc?

Hội đấu giá cao quý như vậy, là nơi quần hùng tụ tập đỉnh phong, thậm chí có cướp bóc hay sao?

Quá đột nhiên, quá dã man, quá không biết xấu hổ.

Ai thiếu đạo đức như vậy?

Ở đâu ra tên điên?

Đùa nghịch lưu manh a!

Triệu Yên Nhiên đều giật mình, nhìn Triệu Lệ một cái:

- Cường đoạt à?!

Khóe mắt Triệu Lệ co rút lại:

- Ta sớm cần phải liệu đến.

- Vô liêm sỉ!!

Vương Kiên giận tím mặt, thân thể già nua run rẩy dữ dội, suýt chút nữa chấn ra nội thương:

- Phong bế Thiên Không Thành, bắt lấy bọn hắn cho ta!

Quá ghê tởm, không thể nhẫn nhục!

Ăn cướp? Ta sống hơn một trăm tuổi, vậy mà gặp phải ăn cướp sao? Còn ăn cướp đến trên đầu Lâm Lang các?

Thiếu tầm mắt sao, chạy ra Lâm Lang các, chạy thoát được Thiên Không Thành sao?

- Đuổi đuổi đuổi, đều đuổi theo cho ta a!!



Lâm Lang các triệt để oanh động, tất cả Trấn Thủ giả tức giận không kềm được, vừa thẹn xấu hổ không chịu nổi. Lâm Lang các được xưng phòng ngự như tường đồng vách sắt, lại bị từ bên trong cướp đi thánh khí, hội đấu giá được xưng cao quý nhất an toàn nhất, lại bị người khác ngang ngược càn rỡ đánh cướp. Bọn hắn đề phòng cường giả ở bên ngoài lẻn vào, phòng ngừa ở bên trong tư đấu, có thể nghìn tính vạn tính đều không nghĩ tới thậm chí có người công nhiên lại dã man ăn cướp, hoàn toàn không có đem Lâm Lang các để vào mắt, càng là chưa cho có Vô Hồi Cảnh Thiên bất luận thể diện gì.
Bình Luận (0)
Comment