Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3278 - Chương 3278: Con Của Ta Đâu (3)

Chương 3278: Con Của Ta Đâu (3) Chương 3278: Con Của Ta Đâu (3)

Bất Tử Tà Vương thái độ nguội lạnh, nhưng ý tứ mịt mờ trong lời nói để bọn người Thương Ốc vẫn là nghe không hiểu. Điều này hiển nhiên là một hồi bí mật bái phỏng, muốn cùng Thường gia thương lượng chuyện gì, nhưng bây giờ thân phận đều bại lộ, còn huyên náo lớn như vậy, cũng cũng không cần phải lại bái phỏng.

- Rời khỏi có thể, nhưng cần giải thích rõ ràng!

Phương Minh trầm giọng nói:

- Có cái gì có thể giải thích hay sao? Giải thích vì cái gì ở một tửu lâu đều phải nhận đến các ngươi làm khó dễ, giải thích vì cái gì vô duyên vô cớ muốn đối kháng với chúng ta?

- Giải thích chuyện cần phải giải thích.

Thương Ốc không có nhiều lời, trực tiếp hạ lệnh cho kẻ trấn thủ kia.

Bất Tử Tà Vương biến mất đến có một năm, nghe nói Bất Tử Môn đều rối loạn, nhưng Bất Tử Tà Vương vậy mà đột nhiên xuất hiện tại nơi này, cảnh giới còn không bình thường. Nếu Bất Tử Tà Vương rơi xuống trong tay bọn họ, đương nhiên phải kiểm tra rõ ràng, nhìn một cái xem bên trong là bí mật gì.

Vị trấn thủ kia nói nhỏ:

- Lực ảnh hưởng của Bất Tử Môn tại phía bắc rất lớn, chúng ta công nhiên tạm giam, chỉ sợ có chút không ổn.

Bắt Bất Tử Tà Vương có thể, đế quốc cũng có thể gánh chịu lên hậu quả, nhưng hắn hi vọng Thương Ốc có thể liên tục cân nhắc.

- Cái này không gọi là tạm giam, cái này gọi là chiêu đãi!

Kẻ trấn thủ lại nhìn về phía Diệp Thanh Thần, hai vị tiểu thiên tử ở đó, dù sao cũng phải ý kiến thống nhất.

Ánh mắt Diệp Thanh Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng bỏ qua Bất Tử Tà Vương, rơi vào trên người Tần Mệnh, nàng rốt cuộc cũng xác định cái cỗ khí thế nguy hiểm kia là ở đâu ra, chính là nam tử núp tại phía sau kia.

- Tà Vương đã đến, không ngại ở lại mấy ngày, ta nghĩ nơi này có vô cùng nhiều bằng hữu cũ của ngươi, sẽ nguyện ý cùng ngươi ôn chuyện.

- Tà Vương! Mời!

Chúng kẻ trấn thủ cùng kêu lên hô lớn, nếu hai vị tiểu thiên tử đã đều bày tỏ thái độ, vậy thì giữ cũng phải giữ, không giữ cũng phải giữ.

Đang lúc nơi này huyên náo lúc kịch liệt, người của Lâm gia sau khi đạt được báo cáo vội vã đuổi đến nơi này, còn là gia chủ Lâm gia Lâm Vân Hùng.

Thời điểm người của tửu lâu lần đầu tiên đi qua báo cáo, rất nhanh đã bị đám thủ vệ giữ cổng đuổi đi, căn bản không tin tưởng có người dám đuổi giết tử tôn trực hệ Lâm gia bọn hắn, khi lần thứ hai đi qua báo cáo, còn nói phải gặp Lâm Thừa Ân cùng gia chủ, chỗ đó mới coi trọng.

Lâm Vân Hùng vừa nghe ‘Lên phản ứng’ còn cảm giác hoang đường, suýt chút nữa đem người nọ đánh đi ra ngoài, kết quả cẩn thận tưởng tượng, vừa rồi xa xa lại bộc phát oanh động dữ dội, hắn lập tức xông ra trang viên, đạp không bay nhanh, thẳng đến nơi này. Lên phản ứng hiển nhiên là cái nhắc nhở mịt mờ, rất có thể là Tiên Vương Chiến Trụ trên người Lâm Thừa Nghĩa xảy ra dị thường gì.

- Lâm Thừa Nghĩa đâu?

Lâm Vân Hùng nhìn thấy hai vị tiểu thiên tử ở đó, lại nhìn thấy Bất Tử Tà Vương, càng cảm thấy không đúng. Còn tưởng rằng là Lâm Thừa Nghĩa xông ra tai họa gì, hoặc là Tiên Vương Chiến Trụ kinh động đến ai, nhưng hiện trường rõ ràng không phải.

Lâm Thừa Nghĩa?

Đám người Thương Ốc nhìn nhìn xung quanh, người đâu, vừa rồi vẫn còn.

Bọn người Bất Tử Tà Vương mặt không đổi sắc, nhìn cũng không nhìn Lâm Vân Hùng, vẫn là làm bộ hờn giận giằng co với Thương Ốc.

- Lâm Thừa Nghĩa đâu!

Lâm Vân Hùng hét lớn, chấn đến phố dài đều đong đưa.

Đám kẻ trấn thủ Hoàng Thiên Thành không hiểu thấu, nhi tử bảo bối kia của ngươi khẳng định tại Hồng Hà cốc trấn a, tới nơi này rống cái gì, không phát hiện chúng ta đang bề bộn lắm à.

Chủ nhân tửu lâu cuống quít qua đến, cung kính hành lễ:

- Vừa rồi vẫn còn.

- Ở đâu?

- Ở lầu chót.

Lâm Vân Hùng nhìn tầng cao nhất hóa thành bụi, sắc mặt tái nhợt:

- Người đâu!

Chủ quán kiên trì nói:

- Vừa rồi rõ ràng vẫn còn.

- Lúc nào?

- Đánh... Lúc đánh nhau...

Chủ quán dùng sức cúi đầu, thanh âm rất thấp, sợ chọc phương nào.

- Thương Ốc! Diệp Thanh Thần! Con ta Lâm Thừa Nghĩa đâu?

Lâm Vân Hùng nghiêm khắc quát hỏi đám người Thương Ốc.

Hai vị tiểu thiên tử hơi trầm mặt xuống, mặc dù ngươi là chủ nhân Lâm gia, lại lớn hơn bọn hắn, nhưng về phần địa vị kém xa lắc, cũng dám quát hỏi chúng ta?

Dương Luyện thấy tiểu thiên tử không để ý tới, không thể không ra mặt:

- Vừa rồi vẫn còn, về sau khả năng chạy.

- Chạy? Chạy đi đâu!

Lâm Vân Hùng ùn ùn kéo thần thức đến bao phủ cả phiến quảng trường, tìm kiếm lấy tung tích Lâm Thừa Nghĩa.

- Vậy thì phải hỏi chính con của ngài a.

Dương Luyện chau mày, người cả cái nhà này là như thế nào? Đều nhận đến kích thích gì.

- Lâm gia chủ, ngài từ từ tìm trước, chúng ta có việc phải xử lý.

Đám kẻ trấn thủ có chút gật đầu, dùng bày ra cấp bậc lễ nghĩa, gọi người mang toàn bộ bọn người Bất Tử Tà Vương đi.

- Chậm đã! Hôm nay tìm không thấy Lâm Thừa Nghĩa, các ngươi một kẻ cũng đều đừng hòng đi.

Lâm Vân Hùng hét to, trang trong viên Lâm gia bên ngoài ba con phố liên tiếp vọt lên lượng lớn cường giả, có cưỡi lấy mãnh thú, có tế ra kiếm sắc, khí thế mạnh mẽ hòa với kỳ quang sáng chói, cuộn trào mãnh liệt vây đi qua.
Bình Luận (0)
Comment