Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3279 - Chương 3279: Tiên Vương Chiến Trụ (1)

Chương 3279: Tiên Vương Chiến Trụ (1) Chương 3279: Tiên Vương Chiến Trụ (1)

- Lâm gia chủ! Thế này là có ý gì!

Kẻ trấn thủ dẫn đội trầm mặt xuống, nhi tử ngốc nhà ngươi mất thì đến Hồng Hà cốc trấn tìm đi a, cũng dám quấy nhiễu tiểu thiên tử, Lâm gia lúc nào liều lĩnh như vậy. Các kẻ trấn thủ khác cũng rất bất mãn, là Lâm Thừa Nghĩa mất, cũng không phải Lâm Thừa Ân, ngươi cần gì phải như vầy?

- Gia chủ!

Toàn bộ cường giả Lâm gia xông lại, xem xét cục diện trước mặt cũng là khẽ giật mình, làm sao lại có cả hai vị tiểu thiên tử, đây cũng không phải là việc nhỏ.

- Phong tỏa cái quảng trường này cho ta, không có mệnh lệnh của ta, một người cũng không được rời đi.

Lâm Vân Hùng hét lớn, không hề để ý sắc mặt những người khác.

- Tuân lệnh!

Người của Lâm gia lớn tiếng thét ra lệnh, nhanh chóng tản ra.

- Ai muốn xông liều, trước bước qua thi thể của các ngươi!

Lâm Vân Hùng lần nữa vừa quát, để cho toàn bộ mọi người biến sắc, đây là muốn làm gì? Tìm con trai mà thôi, đến mức làm to chuyện như vậy.

Bầu không khí trên phố dài lập tức trở nên căng thẳng, tửu quán ở bên trong cửa hàng người toàn bộ đều đi ra, kinh ngạc lại ngưng trọng nhìn qua ba phương đối lập đột nhiên hình thành trên không trung, không, tính cả đội ngũ trấn thủ đang tụ tập, hẳn là tứ phương.

- Lâm gia chủ, ngươi tốt nhất hiểu rõ ràng bản thân đang làm cái gì.

Thương Ốc nhìn tản ra cường giả Lâm gia, vẻ mặt uy nghiêm lãnh tuấn lần nữa u ám, có cần thiết náo thành như vầy không? Nói nghiêm trọng chút, đây cơ hồ là biến tướng tạm giam tiểu thiên tử đế quốc. Nếu như Lâm Vân Hùng không cho ra một lời giải thích hợp lý, sau đó các gia tộc tuyệt đối để cho hắn trả giá thật nhiều, dù cho là Cổ Thiên Thần đều chưa hẳn có thể ngăn cản được.

- Lâm gia chủ, hôm nay là chúng ta cùng Tà Vương hiểu lầm, không có bất cứ chuyện gì cùng Lâm Thừa Nghĩa công tử, ngươi nhất định muốn nhúng tay vào sao?

Diệp Thanh Thần giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng gặp mặc cùng Thương Ốc dù không tính bí mật, thế nhưng không hy vọng gióng trống khua chiêng bị phơi bày ra như vậy, huyên náo đến toàn thành đều biết.

- Tìm không thấy Lâm Thừa Nghĩa con ta, ai cũng đừng hòng rời khỏi nơi này.

Lâm Vân Hùng rất rõ ràng bản thân đang làm cái gì, nhưng Lâm Thừa Nghĩa tuyệt đối không thể có sơ xuất gì, nếu không Tiên Vương Chiến Trụ ẩn dấu sáu năm liền có thể rơi xuống trong tay người khác. Lâm Thừa Ân đã tìm hiểu ra hiệu quả, chỉ cần tương lai kế thừa vị trí gia chủ, là có thể quang minh chính đại mặc lên người, cùng lúc mượn nhờ cỗ lực lượng kia lột xác thần hồn, trở nên cường đại hơn.



- Lâm gia chủ phụ tử tình thâm, có thể hiểu được, nhưng mời Lâm gia chủ nhìn xung quanh một chút, có phải liên lụy có chút lớn hay không?

Giọng điệu kẻ trấn thủ dẫn đội nghiêm khắc, đang đối mặt với dân chúng toàn thành, công nhiên đối kháng tiểu thiên tử, đây quả thực là khinh nhờn đối với quyền uy đế quốc.

Lâm Vân Hùng chỉ vào đỉnh tửu lâu bị nghiền nát, ánh mắt nghiêm khắc đảo qua mỗi người ở đó:

- Vừa rồi, con ta liền tại đỉnh lâu, mời các ngươi nói cho ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn tại sao lại chạy tới đó, vì cái gì lại biến mất không có nguyên nhân.

- Dương Luyện!

Kẻ trấn thủ Đường Nguyên Dương nhắc nhở Dương Luyện giải thích một cái.

- Vừa rồi chúng ta đang uống rượu, Lâm Thừa Nghĩa đột nhiên xông đi vào, nhìn có vẻ là bị người nào đó đang đuổi giết, sợ tới mức chân đều đang run rẩy. Chúng ta có ý tốt hỏi hắn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không lĩnh tình, cái gì cũng không nói, bản thân chạy đến sương phòng khác. Lại sau đó... Chúng ta cũng không biết.

Dương Luyện nhún vai, tuy nhiên nói xong, lại nhìn phản ứng kịch liệt của Lâm Vân Hùng, cũng thấy giống như là lạ ở chỗ nào.

- Không biết? Một người bình thường, cứ như vậy không còn?

Trong lòng Lâm Vân Hùng lộp bộp một cái, đuổi giết? Ai dám đuổi giết Lâm Thừa Nghĩa trong Hoàng Thiên Thành, làm sao có thể xác định trên người Lâm Thừa Nghĩa có Tiên Vương Chiến Trụ?

Dương Luyện không vừa lòng mà nói:

- Lâm gia chủ, ngài là trưởng bối, chúng ta kính ngài, Nhưng làm phiền ngài làm rõ ràng một điểm, con của ngài làm chuyện gì giống như không có nửa điểm quan hệ với chúng ta, chúng ta càng không có lý do nhìn hắn, che chở hắn.

Những người khác cũng không vừa lòng nhắc nhở hắn:

- Con của ngươi mất, tâm tình có thể hiểu, nhưng không có làm rõ ràng bất luận tình huống gì liền cài lên hiềm nghi cho mọi người chúng ta, đây cũng không phải là biểu hiện của chủ nhân một nhất tộc có trí tuệ cần phải có. Nói lời không khách khí, đừng đến lúc đó tìm không thấy nhi tử, còn nhắm trúng một thân phiền toái.

Tần Mệnh khoác lên áo choàng dày đặc, hơi khẽ cúi đầu, không trộn đều chuyện bên ngoài. Ý thức đang chìm trong Vương Cung Vĩnh Hằng, xem xét nửa người áo giáp đã tự tổ hợp đến cùng một chỗ, ngoại trừ giáp đầu, nửa người trên nguyên vẹn của Tiên Vương Chiến Trụ cơ bản đã tụ tập toàn bộ, uy thế phát ra, cùng với năng lượng cường hoành sôi trào, mặc dù là ý thức thể nhưng đều có thể rõ ràng cảm nhận được. Ngay cả Tiên Võ Thần Huyết xa xa đều giống như nhận lấy ảnh hưởng, tách ra uy năng cường đại hơn, tiếng nổ lớn ầm ầm, chấn đến Vương Cung đều đang đung đưa.

- Lâm Thừa Nghĩa, làm sao Tiên Vương Chiến Trụ lại ở trên người của ngươi?

Tần Mệnh nhìn Lâm Thừa Nghĩa lạnh run, biểu lộ rất quái dị. Đây chính là chủ nhân Tiên Vương Chiến Trụ sao? Khẳng định không phải ! Xem ra chính mình đoán không lầm, chủ nhân trong trí nhớ kia rất có thể là quật khởi tại hậu kỳ thời đại loạn võ, sau khi các tộc chân chính bộc phát loạn chiến, hắn trong lúc hỗn loạn tổ hợp Tiên Vương Chiến Trụ, cùng lúc phát triển thành một đời đại kiêu. Nói cách khác, hiện tại chính là người kia, hoặc là hài tử, hoặc là còn chưa ra đời.

Bởi như vậy, Tần Mệnh liền không có áp lực gì.
Bình Luận (0)
Comment